Editor: Riêu  
Thật mới mẻ. 
Đây là lần đầu tiên Khúc Nhất Huyền gặp người chủ động yêu cầu được lục soát người. 
Cô không tránh không nhường, cứ nhìn Phó Tầm một lúc lâu mới đưa tay, dán sát vào lưng quần anh. Đầu ngón tay của cô linh hoạt như rắn, nhanh chóng đẩy áo anh ra, chui vào. 
Tay Khúc Nhất Huyền lạnh, da anh thì nóng, chỉ là luồn lách dọc theo eo của Phó Tầm đầu ngón tay cô cũng bị lây dính không ít ấm áp. 
Cô vốn định hù dọa Phó Tầm một chút, nhưng động tác này có vẻ đã quá giới hạn rồi. 
Khúc Nhất Huyền nâng mắt, đầu ngón tay đang dừng ở sau eo anh giật giật, vô cùng khiêu khích: “Lúc lục soát người không phải không tìm ra được đồ gì đó thì có thể chứng minh trong sạch, nếu muốn oan cho anh…” 
Cô muốn rút tay, lúc đầu ngón tay xẹt qua eo, hơi hơi xúc động, chột dạ nói: “Tôi nói anh không trong sạch, thì anh nhất định sẽ không trong sạch.” 
“Vậy thì không trong sạch.” Phó Tầm đưa tay nắm chặt tay cô, rút từ bên hông quấn ra sau thắt lưng, lúc cúi đầu, thanh âm trầm thấp mê hoặc, cố ý câu dẫn: “Dù sao thân thế tôi cũng trong sạch, không sợ cô vu khống.” 
Nhìn anh có vẻ lơ đãng lười biếng, kì thực lực nắm cổ tay cô căn bản là không có cách nào thoát ra được. 
Thoạt đầu Khúc Nhất Huyền còn ra sức né tránh, cố mấy lần vẫn không thoát ra được, nổi giận. 
Cô đứng thẳng người, khẽ hất hàm, trông rất có vài phần kiêu căng nhìn về phía anh: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lot-vao-gio-cat/560881/quyen-3-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.