p class="watch-page-fiction-content">Sáng hôm sau, An Thư bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong phòng khách đánh thức.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Nguyễn Tuấn Kiệt bỏ điện thoại xuống, dịu dàng nói: “Làm em tỉnh à?”
An Thư nhìn người đàn ông trước mắt, con ngươi trợn ngược lên như cái chuông đồng.
Nguyễn Tuấn Kiệt vẫn chưa mặc áo vào, vừa đẩy cửa vào đã thấy toàn thịt là thịt, lực đả kích quá lớn.
Cô đưa tay sờ sờ mũi. Còn may, không bị nhỏ giọt nào.
Nguyễn Tuấn Kiệt như thể không thấy vẻ mặt bất thường của cô, anh thản nhiên lấy áo sơ mi trên ghế sofa lên mặc vào, vừa cài cúc vừa nói: “Hôm nay em có việc gì không?”
Cô lắc đầu.
“Em vào thay đồ đi rồi ra ăn sáng”
An Thư gật đầu, cô vội chạy vào phòng để không cho anh thấy biểu cảm khác lạ của cô.
Thay đồ xong cô ra đã thấy đồ ăn trên bàn. Cô nhìn chằm chằm bàn thức ăn. Anh ngồi đối diện thấy cô ngồi đấy không đụng đũa. Anh đưa tay lên vẫy trước mặt cô: “Em sao vậy?”
Cô giật mình, vội lắc đầu: “Không sao”
Cô gắp lên ăn thử. Vẫn là những món đấy, vẫn là hương vị đó nhưng giờ đây hai người đã không còn như vậy.
Ăn xong cô rửa dọn bát đĩa, đi ra ngồi xuống sofa.
“Em có bận gì không?”
An Thư đang định mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-tren-bau-troi-dem/2837182/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.