🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bữa tiệc bắt đầu, trước tiên là nhà sản xuất phim, đạo diễn, diễn viên chính cùng những thành viên đóng vai trò chủ chốt của đoàn làm phim lên phát biểu.

Khi tất cả mọi người đã phát biểu xong thì MC đi lên sân khấu một lần nữa: "Hôm nay có một quý ngài muốn mượn sân khấu này của chúng ta mà thổ lộ mấy câu, mong mọi người hoan nghênh!"

"WOAAA..."

Nhận thức được đây là Thái Huy chuẩn bị cầu hôn, tất cả mọi người đêu hoan hô, thét chói tai, các phóng viên cũng bắt đầu tác nghiệp, mọi người cũng cầm di động chuẩn bị quay chụp lại, bầu không khí nóng đến cực điểm.

Cách bên trái An Thư không xa, Ninh Tuyết kích động nhìn người đàn ông kia đang chậm rãi đi lên sâu khấu, sau đó tỉnh bơ liếc về phía An Thư nở một nụ cười giễu cợt.

Hôm nay Thái Huy mặc một bộ âu phục màu trắng, Ninh Tuyết cũng mặc một cái váy đuôi cá màu trắng, nhìn như có vẻ họ đang mặc đồ đôi, trông càng xứng.

Thái Huy cầm micro lên, hơi xấu hổ nói: "Khụ, xin lỗi tôi có chút hồi hộp, để tôi bình tĩnh lại đã."

Hội trường vang lên tiếng cười khẽ, mọi người kiên nhẫn chờ đợi.

Im lặng ba giây, Thái Huy đưa mắt nhìn về phía Ninh Tuyết, rồi dùng thanh âm ấm áp như gió xuân chậm rãi nói:

"Ninh Tuyết, lần đầu anh gặp em là vào năm năm trước tại vườn hoa nhà em. Lúc đó em mặc một chiếc váy màu trắng đẹp đến nỗi anh ngỡ mình gặp được một thiên thần. Cái khoảnh khắc trông thấy em, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lần sau gặp lại thì em lại mặc váy trắng gọi anh một tiếng anh Huy, ngay lúc ấy anh đã muốn cùng em chung sống cả một đời này. Trong mấy năm, từ lúc mới gặp nhau rồi quen biết, rồi đến thấu hiểu nhau, chúng ta đã cùng trải qua những niềm vui, nước mắt, hạnh phúc và cả thất bại. May mắn làm sao em và anh, chúng ta vẫn còn bên nhau..."

Lúc này Thái Huy đang cầm một chiếc nhẫn kim cương thật lớn rồi quỳ một chân xuống: "Ninh Tuyết, gả cho anh đi, hãy để anh chăm sóc cho em cả cuộc đời còn lại, được không?"

"Đồng ý điiii..."

"Đồng ý điiii..."

"Ninh Tuyết! Mau đồng ý điiii..."

...

Tất cả mọi người trong hội trường đều kêu gào ủng hộ Thái Huy.

Ninh Tuyết che miệng khóc không thành tiếng.

Mọi người tránh ra thành một con đường, Ninh Tuyết bước từng bước đi về phía Thái Huy trên sân khấu. Trong ánh mắt khẩn trương của gã ta mà chậm rãi gật đầu một cái: "Em đồng ý."

"Woa!!! Hôn nhau đi! Hôn nhau đi!"

"Hôn đi! Hôn đi!!!"

...

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Ninh Tuyết dùng ánh mắt như thể từ trên cao nhìn xuống hướng về An Thư đang chìm nghỉm trong đám người, trên mặt cô ta là hào quang của kẻ thắng cuộc.

An Thư, mày thấy không? Người đàn ông từng là của mày hoàn toàn thuộc về tao!

Mà lúc này trên mặt An Thư chẳng có nửa điểm biểu tình, càng không có cái gọi là đau buồn. Cách mà Ninh Tuyết thường dùng nhất là đem những thứ cô quan tâm nhất ra để kích thích cô.



Nhưng bây giờ, những cái mà Ninh Tuyết có thể lấy ra thì trong mắt An Thư từ lâu đã chẳng đáng giá một đồng. Ánh mắt An Thư nhìn Ninh Tuyết cười nhẹ như đang xem kịch hay nhưng ẩn chứa đó là lời cảnh cáo lần sau cô sẽ không cười được như thế.

Trên sân khấu, một đôi tuấn nam mỹ nữ được ông trời tác hợp đang hôn nhau say đắm, dưới sân khấu những ánh đèn loang loáng thay phiên nhau chớp lên. Bởi vì có nhiều người live stream nên trên mạng cũng sắp bùng nổ...

Không ngoài suy đoán của mọi người, một thời gian dài sau này đầu đề trên báo xem chừng đều là màn cầu hôn thế kỷ này của Ninh Tuyết.

Màn cầu hôn trịnh trọng này khép lại, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu...

Bỗng "Ầm" một tiếng, cửa phòng hội trường bị người đẩy ra.

Mọi người lập tức quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa là giám đốc khách sạn mặc một bộ đồ cực kì nghiêm chỉnh đang đứng ở cửa, mà phía sau ông ta một người đàn ông cao to...

“Loảng xoảng."

Không biết là người nào đánh rơi dao nĩa xuống đất làm phát ra âm thanh chói tai.

Những phóng viên vừa nãy luôn ca ngợi đồ ăn của William Fei thì lập tức kích động, vẻ mặt phấn khích đứng lên nhìn người đàn ông phía sau lưng giám đốc: "Wil... liam... Fei..."

So với những tấm ảnh trên tạp chí kia, thì bản thân William Fei rất có sức hút, nhất là mấy nữ diễn viên vừa nhìn thấy William Fei thì lập tức ra vẻ cao quý, tựa hồ là muốn hấp dẫn ánh mắt của anh ta.

Nét đẹp con lai cộng thêm danh tiếng là đầu bếp hàng đầu, trên người trừ bỏ hương thơm của đồ ăn thì còn có mùi vị đàn ông ngào ngạt.

"Người đứng kia hình như là giám đốc khách sạn thì phải, nhưng người con lai phía sau là ai?" Có người chưa từng thấy hình William Fei liền thuận miệng hỏi.

"Là William Fei!!!" Phóng viên ẩm thực đột nhiên kích động gọi ra tên người kia.

"Ah? Anh ta chính là William Fei sao! Đẹp trai như thế? Tôi còn tưởng rằng ngôi sao lớn nào đó!"

Nghe được đó là William Fei thì không ít người ngẩn ra, sau đó chen lấn chạy về phía cửa xin chụp hình chung.

Trên mặt William Fei vẫn mang nụ cười thản nhiên, cũng không từ chối mấy yêu cầu nhỏ này, đáp ứng từng yêu cầu một của mọi người.

Tiểu Ly siết tay thật chặt, thỉnh thoảng liếc về phía An Thư, vẻ mặt cô nhóc đầy tức giận cùng tủi thân: "Đúng là làm trò! Bọn họ để William Fei ra mặt chụp chung với khách khứa thế này, ngày mai những phóng viên kia lại có bài để viết, cái gì mà cầu hôn lãng mạng, cái gì mà tiền nhiều như biển mời cả được cả William Fei đến cho khách khứa tự sướng..."

An Thư lắc đầu, dùng ánh mắt bảo Tiểu Ly không nên nói bậy bạ. Ở chốn công cộng thế này có thể nói ít câu nào thì tốt câu nấy. Nếu chẳng may bị ai đó nghe được thì khó tránh khỏi bị gièm pha.

May mà lúc này tất cả mọi người đều đang tập trung vào William Fei nên không ai nghe được Tiểu Ly nói cái gì.

"Gì chứ, diễn xuất của Ninh Tuyết không bằng chị, vẻ ngoài với nhân phẩm cũng chẳng thể so sánh với chị nhưng vì cái gì mà hết lần này đến lần khác cô ta đều gặp may như vậy!" Tiểu Ly không chỉ tủi thân cho mình mà còn bất mãn cho cả An Thư.

“Thật vinh hạnh, tối nay có thể vì tiểu thư Ninh Tuyết mà tự tay dâng lên mỹ thực, cũng chúc mừng ngài Hoàng đây ôm được mỹ nhân về nhà!" William Fei ưu nhã bước lên phía trước vui vẻ nói với Ninh Tuyết cùng Thái Huy

"Tôi cũng rất vinh hạnh vì có thể mời được ngài Fei tới." Ninh Tuyết mỉm cười gật đầu.

"Cám ơn bạn tốt của tôi!" Thái Huy thân mật ôm William Fei một cái.

Lúc này toàn hội trường đã xôn xao.

Thực thần cỡ như William Fei này có sức ảnh hưởng không thua gì một ngôi sao sáng giá, tiệc đóng máy thế này mà muốn mời anh ta thì khó như lên trời. Nhưng vì quan hệ của Thái Huy với William Fei không tệ nên William Fei mới chịu đồng ý ra tay.



"Oh my god, Ninh Tuyết hạnh phúc chết đi được!"

"Nếu như có người nguyện ý vì tôi mà làm như vậy..."

"Đừng mơ, cô nghĩ rằng ai cũng mời được William Fei sao, Thái Huy chỉ có một mà William Fei cũng chỉ có một mà thôi!"

Một đám nữ diễn viên vây quanh Ninh Tuyết líu ra líu ríu nói không ngừng.

Thấy William Fei rời đi, những phóng viên ẩm thực vội vã chạy theo sau. Bọn họ không muốn bỏ qua bất cứ một hình ảnh nào của William Fei.

Đồ ăn ngon còn kèm thêm cả trai đẹp thì dù bất cứ làm gì cũng đẹp!

Ngay lúc William Fei cùng những phóng viên kia rời đi không lâu thì cửa hội trường lại bị mở ra lần nữa.

Mọi người cứ tưởng rằng William Fei đã chuẩn bị xong, nhưng không ngờ người tới không phải là William Fei mà là một vị đầu bếp ngoại quốc hơi lớn tuổi...

“Tại sao một đầu bếp lại tới?" Minh Trang thấy người vừa đến mặc đồng phục đầu bếp liền có chút nghi ngờ, không hiểu nổi nói: "Ai biết vị đầu bếp này không?"

Nghe tiếng Minh Trang thì mọi người lập tức lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt. Bọn họ cũng không phải mấy phóng viên ẩm thực kia làm sao biết người này là ai.

An Thư ngồi trong góc mà sắc mặt không thay đổi.

Vị đầu bếp người nước ngoài ngoài này sao lại nhìn có chút giống Alainpassa...

Nhưng An Thư cũng không dám xác định, cho nên không lên tiếng. Chắc có lẽ chỉ là người giống người mà thôi.

"Các vị khách quý, tôi đích thân tới đây vì Phạm tiểu thư mà chuẩn bị tiệc tối!" Vị đầu bếp ngoại quốc mở miệng nói.

"Chuẩn bị tiệc tối?"

"Kỳ quái, là vì Ninh Tuyết sao? Nhưng đầu bếp chính tối nay không phải William Fei sao?"

"Đây là đầu bếp từ đâu tới vậy?"

Ninh Tuyết có chút khó hiểu nhìn về phía Thái Huy, bỗng như nhớ tới cái gì liền quay sang Minh Trang nhẹ nhàng nhắc: "Chắc là đến vì An Thư đi!"

Minh Trang lập tức hiểu ra, cô ta bật cười một cái hô to: "Nha... Hóa ra là vì Phann đại mỹ nhân của chúng ta mà tới chuẩn bị tiệc tối đây mà! Chẳng lẽ chính là bất ngờ mà tên nghèo kiết xác theo đuổi Phạm đại mỹ nhân mời tới sao? Ha ha, đúng là đủ bất ngờ cũng đủ vui mừng nha!”

Nghe Minh Trang nói vậy, những diễn viên trong tổ kịch kia lập tức hiểu ra, bọn họ nhìn về phía An Thư mà cười nhạo không dứt.

Minh Trang truyền tay xong thì đến gần An Thư, chớp mắt hỏi: "Thế nào An Thư? Sao cô không nói gì? Món quà bất ngờ của cô có tới hay không? Mọi người thật sự rất mong chờ đấy!"

"Đúng vậy đúng vậy! Bảo người ta nhanh lên đi! Chúng tôi đều rất ngóng chờ!"

"Phốc, chắc tên nghèo kiết xác đó không phải là đưa một xe bánh ngô hấp đến chứ?"

Quả nhiên là không so sánh thì không đau lòng mà...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.