Tịch Ngưng nhìn anh hồi lâu sau đó mới bừng tỉnh lại, cô hất tay anh ra khỏi eo mình, dứt khoát ngồi dậy.
Bên ngoài kèm theo tiếng gõ cửa là giọng nói to rõ của Tịch Khương.
"Tịch Ngưng, anh có làm xong buổi sáng cho em rồi đấy, bây giờ anh chuẩn bị tham gia buổi tiệc, em nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy."
Sau khi nói xong những thứ cần nói, Tịch Khương bên ngoài không nghe thấy tiếng động bên trong, còn nghĩ rằng là cô ngủ chưa tỉnh giấc.
Lấy di động ra nhắn cho cô một tiếng.
Khi Tịch Khương vừa gửi xong tin nhắn đó, cánh cửa bị khóá trái cuối cùng đã mở ra.
Tịch Khương nâng mắt khỏi di động, nhìn cô.
Tịch Ngưng chỉ hé cửa phòng ra một khoảng nhỏ, sau đó cần thận luồn người qua khe nhỏ đó, ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Tịch Khương nhìn cô, sau khi đợi cô đóng cửa anh ấy bất giác quay đầu nhìn cánh cửa đã kép kín, trong lòng có chút nghi hoặc gì đó.
Thật ra Tịch Ngưng không phải người sẽ bừa bộn tới mức không thể cho người khác thấy, vả lại cô còn từng sống chung với mẹ Tịch, với tính cách cầu toàn rất cao của bà ấy có lẽ đã nghiêm khắc dạy dỗ cô về mảnh sinh hoạt gọn gàng này rồi.
Anh ấy híp mắt lại, Tịch Ngưng giống như là.. đang giấu anh ấy cái gì đó.?
Nhưng mà là gì mới được?
Cô thấy ánh mắt Tịch Khương cứ âm trầm nhíu lại nhìn vào phòng mình trái tim trong lòng ngực cô trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3715167/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.