Tịch Ngưng ngủ một giấc dài lúc tỉnh dậy là đã gần bảy giờ tối, cô vừa mới tỉnh dậy mắt vẫn còn lim dim, cơ thể lăn lộn trên chiếc giường mềm mại.
Phải mất một thời gian sau cô mới từ từ tỉnh táo lại, lười biếng rời khỏi giường.
Nhiều năm nay kể từ sau khi cô lên đại học thì đã trở nên thiếu ngủ, sau này hoạt động trong ngành nghệ thuật thì càng trở nên thiếu ngủ trầm trọng, cho nên khi bắt đầu ngủ, Tịch Ngưng thường sẽ rơi vào giấc ngủ rất lâu.
Vì vậy khi cô tỉnh lại vào bảy giờ tối, bản thân cũng không quá ngạc nhiên vì sao lại ngủ lâu như vậy.
Tịch Ngưng bước ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ cơ thể bất động thanh sắc.
Cô nhìn về phía phòng khách, đôi con ngươi vốn bình tĩnh điềm đạm dâng lên một sự kinh ngạc, cô nhíu mày cất giọng.
"Tại sao anh lại ở đây?!"
Như nhớ ra cái gì đó mà ánh mắt cô một lần nữa nhìn về phía cửa chính, trong lòng kéo đến một sự nghi hoặc không hề nhỏ
"Cửa chính? Anh vào bằng cửa chính sao?"
Thương Mộ Nghiêm im lặng nhìn cô, ánh mắt anh thâm trầm lại cực kì bình tĩnh, lâu đến mức khiến cơ thể cô thoáng rùng mình một cái.
Anh không đáp trả, vậy là thừa nhận?
Đúng?
Bầu không khí đang từ từ bị đông cứng lại bởi sự im lặng nặng nề này.
Gương mặt Thương Mộ Nghiêm không hề có chút lúng túng nào, anh từ từ khép cuốn tạp chí trên tay, thân cao chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3682402/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.