Bên ngoài hành lang vô cùng yên tĩnh, Đường Lâm vẫn đứng đợi ở trước phòng số 7, dù cho có thể phòng trong tay nhưng anh ấy vẫn tuân thủ đúng nguyên tắc, không tuỳ tiện mở cửa bước vào.
Đang trong lúc im lặng đứng đợi bất ngờ cửa phòng số 6 được mở ra, theo bản năng anh ấy ngẩng đầu nhìn lên, sờ sững trong thoáng chốc.
Tịch Ngưng bước ra từ cửa phòng số 6 trước mắt Đường Lâm, chưa hết kinh ngạc Đường Lâm lại phát hiện ra một chuyện động trời khác.
Ánh mắt từ từ ngẩng lên, nhìn người đàn ông đứng phía sau lưng cô.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm cũng nhìn anh ta, mang theo sự lạnh lẽo thù địch nhìn Đường Lâm.
Sắc mặt Tịch Ngưng lúc này có chút ửng đỏ bất thường, ánh mắt cô vẫn luôn cụp xuống che đi sự lúng túng, bối rối trong mắt.
Đường Lâm lẳng lặng nhìn cô, dáng vẻ cô bây giờ có chỗ nào đó hơi khác vài giờ trước.
Từ từ anh ta mới phục hồi lại tinh thần.
Gật đầu chào hỏi Tổng Giám đốc Thương.
Thương Mộ Nghiêm chỉ nhìn không đáp lại, hờ hững cúi đầu nhìn cô.
Khi này cô ngẩng đầu nhìn Đường Lâm, sắc mặt cô bình tĩnh, viền mắt hơi hơi hồng lên, cả gương mặt đều đỏ lên một cách bất thường.
Cô định đóng cửa lại đi đến chỗ Đường Lâm, vừa mới nắm tay vịnh như nhận ra cái gì đó.
Quay đầu nhìn ra phía sau.
Thương Mộ Nghiêm nhận thấy ánh mắt cô, nhàn nhạt cúi đầu xuống, cười nhẹ rồi chỉnh lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3648365/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.