Sau khi nghe thấy hai từ "khách sạn" đó từ miệng anh cô mới biết nó nguy hiểm đến thế nào.
Lần trước chỉ vì việc cô không tin tưởng lời anh nói mà đã bị anh trực tiếp ném lên giường xém chút nữa là đã bị người đàn ông này ăn sạch.
Bây giờ lại chính miệng anh thốt ra mấy lời nói mờ ám đó.. đáy lòng cô lộp bộp một cái.
Đột nhiên, chân mày cô nhíu chặt, nhắm mắt lại, bàn tay đang siết chặt áo anh từ từ buông ra, trên chiếc áo vest ngay ngắn chỉnh tề có một chút nếp nhăn.
Bàn tay cô hơi run vỗ vào người anh, môi hơi run, khó khăn nói :"Tổng.Tổng Giám đốc Thương, cho tôi xuống.
Lâm bị bỏ rơi :"Không phải chứ, mẹ nó! Thật sự bỏ mình lại sao?!!"
Tịch Ngưng khi xuống xe vẫn liên tục vùng vẩy, nhìn bàn tay anh vẫn không buông, cô thở một hơi khó chịu.
Khi ngẩng đầu lên, trên môi nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào :"Ngài Thương, xin mời bỏ tay ra."
Anh nhìn cô hồi lâu, ánh mắt sâu thằm tựa như cơn gió từ trong rừng đêm u ám, anh lạnh lẽo nói :"Đừng làm nũng với tôi, nó không có tác dụng đâu."
Nụ cười trền khoe môi cô thu lại, ngơ ngác nhìn anh.
Cô làm nũng từ khi nào?
Có lẽ Thương Mộ Nghiêm đã đặt sẵn phòng từ trước, cho nên khi anh vừa vào đại sảng cũng không cần làm bất kì thủ tục nào để nhận phòng.
Khí chất trên người anh cao quý lạnh nhạt, hơi thở lạnh lẽo mang đến cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3647322/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.