Chương trước
Chương sau
Tịch Ngưng quay đầu liếc nhìn Đường Lâm, như cảm nhận được ánh mắt của Tịch Ngưng, tầm nhìn đang hướng đến Thương Mộ Nghiêm bất ngờ đặt lên cô.

Đường Lâm không biểu lộ sự khó chịu nào, thần sắc vẫn vô cùng chuyên nghiệp, ánh mắt dịu dàng như nước mà đợi câu trả lời của cô.

Tịch Ngưng thầm thở dài một cái, mệt mỏi đưa mắt nhìn Đường Lâm, cong môi cười nhạt nói :"Xuống máy bay đợi tôi."

Đường Lâm nhận được câu trả lời chắc chắn từ cô, trong mắt có tia kinh ngạc khó phát hiện nhưng rất nhanh cũng đã được che lấp mất, ánh mắt nhìn cô thật lâu, lâu tới mức khiến ai kia sắp nổi lên cơn thịnh nộ.

Cuối cùng anh ấy nhận hành lý của cô, gật đầu nói "Được" sau đó xoay người rời đi.

"Hành lý cá nhân của mình mà em tin tưởng giao cho cậu ta?"

Tịch Ngưng vừa ngồi xuống ghế Thương Mộ Nghiêm đã nghiêng người qua tự nhiên cài dây an toàn cho cô, đồng thời cũng cất giọng trầm lạnh hỏi Tịch Ngưng.

Tịch Ngưng nhìn anh, sau đó suy nghĩ gì đó khẽ gật đầu :"Ừ, có gì không ổn sao?"

Anh cau mày hỏi :"Ốn chỗ nào?"

"..."

"Em giao hành lý cá nhân cho tên đàn ông khác thì ổn chỗ nào?

Tịch Ngưng đột nhiên "à" lên một cái, sau đó buồn cười tới mức mà cả khuôn miệng đều cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều và má lúm đồng tiền đáng yêu.

"Anh là đang nói đến chuyện này sao? Không sao đâu, anh đừng đa nghi linh tinh."

Thấy cô một hai vẫn nói giúp Đường Lâm, mắt anh càng lúc càng u ám.

Suy nghĩ Thương Mộ Nghiêm càng trở nên phức tạp hơn, chẳng phải lần trước khi đến thăm Tịch Khương thái độ của cô vẫn còn rất đa nghi Đường Lâm sao?

Tại sao tự nhiên bây giờ lại nói giúp tên đàn ông đó?

Đột nhiên trong đầu anh lại xuất hiện nụ cười ôn nhu của Đường Lâm....

Trán anh hiện rõ đường gân xanh đáng sợ.

"Em thích cậu ta?"



Tịch Ngưng bình tĩnh mặt không đổi sắc, nhìn gương mặt anh càng lúc càng tối sầm xuống, nhất thời cô muốn chọc tức người đàn ông này một chút

"Cũng không hẳn." Cô đáp.

Qua một hồi sau, khoé miệng anh bất chợt cong lên, ý lạnh trong mắt vẫn chưa tan biến mà càng lúc càng lạnh dần đi, nụ cười lạnh lẽo đến phát run :"Em dám thích?"

Tịch Ngưng bị sát khí của anh làm cho doạ sợ, khẽ nuốt nước bọt một cái, cụp mắt xuống che đi sự run rẩy trong ánh mắt, chất giọng cô trở nên nhỏ nhẹ không một chiếc uy lực :"Chuyện này..chuyện tôi thích ann ta còn khó hơn hái sao, anh tin đấy à? Mà dù anh có tin hay không thì đó không phải chuyện của anh."

Khi nghe lời này của cô, ý lạnh và cơn thịnh nộ Thương Mộ Nghiêm tan biến trong phút chốc, anh nhận ra là Tịch Ngưng đã cố ý trêu chọc anh, lạnh giọng cảnh cáo :"Em sao này còn nói đùa như vậy tôi sẽ nhồ hết răng em."

Anh cau mày, híp mắt cúi đầu :"Em tin không?"

Tịch Ngưng ngay lập tức gật đầu, trịnh trọng nói :"Tôi tin."

Khi này tâm trạng anh đang dần dần bình tĩnh trở lại, vốn dĩ đã biết Tịch Ngưng là đã nói đùa, nhưng không ngờ tâm trạng anh vẫn bị cái gì đó ảnh hưởng mà vô cùng bực tức...

Sau này cô có thích người khác không?

Suy nghĩ này bám sâu đâm rễ sâu trong đầu anh, anh quay đầu ra ngoài cửa sổ, không thể đoán được anh bây giờ đang nghĩ cái gì.

Đến lúc máy bay vừa hạ cánh, Tịch Ngưng mơ màng từ giấc ngủ thức dậy được Thương Mộ Nghiêm túm tay dắt đi, từ từ tách cô khỏi Đường Lâm..

Tịch Ngưng lúc đầu còn tin tưởng anh chỉ là dẫn cô ra ngoài, còn nói là tôi có thể đi sau để đợi Đường Lâm, kết quả suốt quá trình anh vẫn luôn trầm mặc không đáp, bàn tay anh nắm chặt cổ tay cô, từ đầu đến cuối không có ý định buông ra, đến khi nhìn thấy chiếc xe đậu sẵn ven đường thì khi này cô mới bắt đầu gấp gáp cau mày hỏi anh

"Này, anh làm cái gì vậy? Tôi còn phải đợi Đường Lâm."

"Thương Mộ Nghiêm! Anh mau buông tôi ra! Anh kéo tôi đi nhanh như vậy làm gì chứ!"

Bóng dáng cao lớn của anh dừng lại, ánh mắt sắc bén sâu thẳm tựa như hố sâu không đáy hút cô vào trong nhìn xuống cô

Im lặng không nói cái gì, qua một lúc sau vẫn là cô không nhịn nổi, cuộn chặt tay trừng mắt nhìn anh.

"Anh rốt cuộc muốn gì?"

"Cách xa tên vừa rồi ra." Anh nhìn cô lạnh lùng nói.



"Không được!"

Đương nhiên là sẽ không được, bởi vì đêm qua cô phải đấu tranh tư tưởng rất lâu, cũng đã hạ quyết tâm vờ như thân thiết với Đường Lâm, không để cậu ta nghi ngờ và đề phòng mình.

Cô còn phải tìm thêm manh mối về Đường Lâm, khi nghe thấy đề nghị này đương nhiên sẽ lập tức phản đối như đinh đóng cột, ngay cả cơ hội do dự cũng không có.

Nhưng những thứ này qua ánh mắt của Thương Mộ Nghiêm lại là một sự mờ ám mập mờ.

Anh híp mắt nguy hiểm :"Tại sao?"

Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, sựu ám trầm mặc bao vây lại họ.

Trợ lý Lâm đứng bên cạnh, vừa kéo hành lý cúi thấp đầu, vừa run rẩy bẩy.

Cậu có thể cảm nhận mùi thuốc súng thoang thoảng ở quanh họ, như sắp có một trận chiến đồ máu sẽ xảy ra vậy.

Tổng Giám đốc Thương thật sự ghen rồi.

Trước giờ anh chưa từng chủ động mời bất kì người phụ nữ nào ngồi cạnh mình, cho dù là bất đắc dĩ hay sao cũng vậy, chưa có ai là ngoại lệ.

Nhưng mà..

Cậu có thể cảm nhận được là Tổng Giám Đốc Thương của mình, thật sự đặt cô gái này ở trong lòng, cũng như là đang sợ vợ bị người khác cướp mất đi vậy.

Khư khư giữ bên mình.

Giống như bây giờ vậy.

"Một là em lên xe tôi, hai là đừng mơ mộng gặp tên đàn ông kia."

Cô hừ lạnh một cái, nghiến răng nói :"Anh là đồ không nói lý lẽ!"

Anh vô cùng bình thản mà nhìn cô, trong khi đó tay vẫn nắm chặt cổ tay cô, một giây cũng không buông ra.

Trợ lý Lâm nhìn thế chỉ biết thở dài thầm cầu nguyện cho Tịch Ngưng.

Tịch Ngưng chắc chắn kiếp trước đã hại rất nhiều người, cho nên kiếp này mới bị Tổng Giám đốc Thương bám riếc không buông thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.