Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Tịch Ngưng, ông ấy cảm giác như cổ mình bị ai bóp chặt.
Môi khẽ run lên một cái, ánh mắt sợ sệt tràn đầy lo lắng mà nhìn cô.
Bàn tay dưới bàn liên tục xoa nắn đến mức đỏ ửng.
Không gian trong phòng cực kì tĩnh lặng, nhưng.Ông ấy lại không thể chịu đựng nổi.
Nghiễn răng thật lâu, sau đó mới từ từ nói ra toàn bộ sự thật.
Mấy ngày kế tiếp Tịch Ngưng và Trợ lý Đường đến những dự án công trình đang thi công, xem từng nhiên liệu và hỏi nhà thầu có thứ gì còn thiếu không, dưới cái nắng cuối tháng năm đang càng lúc càng trở nên gây gắt, Tịch Ngưng không ngại nắng nóng cực kì khó chịu này.
Có tám công trình đang thi công, cô đều đến và hỏi từng công trình một.
Trợ lý Đường thật sự khá khẩm phục khả năng lãnh đạo của cô, là một người phụ nữ da trắng môi hồng, thân hình mềm mại mảnh mai nhưng lại không ngại nắng mưa mà đến khảo sát từng công trình một.
Có lần anh ấy phát hiện chân cô có chút xưng lên do đi lại ở địa hình không bằng phẳng quá lâu, không nói gì mà chỉ lấy thuốc cho cô thoa lên.
Cô rất hào phóng bao trọn hai phần cơm sáng chiều của những người làm việc ở dưới trời nắng này, không đề họ thiếu thốn bất kì thứ gì.
Dần dà những người trong công trình đã quen mặt với cô, khi gặp sẽ gọi cô là Tổng Giám đốc Tịch, cô cũng rất vui vẻ chào hỏi lại mọi người, từ từ những người làm trong đó có thiện cảm đặc biệt dành cho cô,
Một phần là vì tiền lương hậu hĩnh, hai là vì thái độ cô quá mức lễ độ, lễ phép và biết điều.
Còn chuyện ở công ty....
Tịch Ngưng không dùng cách thức tự mình sẽ ra trận mà đẩy những người có liên quan đem tiền trong công ty vào túi riêng của mình, mà là..để họ tự chui ra khỏi hang.
Sau hôm Lý Nam chính thức bị đuổi việc, cô lại thống kê số tiền mà ông ta đã lấy được, toàn bộ đều có số liệu và thời gian cụ thể, ông ta không thể nào chối cãi.
Bây giờ ông ta đã không còn là trưởng phòng của một tập đoàn lớn, mà là người đàn ông thất nghiệp đang gánh trên vai một món nợ lớn của Tập đoàn Tịch Thị.
Sự việc này cô đã đem đưa lên cho trụ sở cảnh sát, nhờ họ vào cuộc, tịch thu toàn bộ tài sản từ nhà cửa, xe cộ lưu thông của họ để trả nợ cho Tập đoàn.
Đến khi việc ở những công trình đã không còn cái gì trở ngại, Trợ lý Đường bây giờ mới biết tin Lý Nam đã bị sa thải, gương mặt Đường Lâm dần dần hiện lên sự phức tạp, trẩm ngâm bất động một lúc lâu.
Tại phòng họp.
Tịch Ngưng khi này đang ở trong phòng họp, những người còn lại ngồi ở đây là toàn bộ nhân viên tại văn phòng hành chính-nhân sự.
Tịch Ngưng nhìn một lượt từng người, cô nghiêm túc nói :"Việc Lý Nam bị đuổi việc tôi sẽ giải thích qua với mọi người một lần. Gần đây tôi có điều tra lại vài số liệu cũ của công ty mình, phát hiện số tiền trong công ty có một lỗ thủng lớn, điều tra và hỏi rõ thì Lý Nam xác nhận chính ông ta là người lấy."
Những người còn lại quả thật có chút kinh ngạc với sự việc này, họ nhìn nhau, sau đó lại khẽ gật đầu với lời cô nói.
Quả thật với tính cách của ông ta thì việc độmg trời này hoàn toàn có thể xảy ra.
Những nhân viên mới vào ông ta đều sai khiến họ đi mua đồ ăn mà không thèm trả tiền lại.
Có mấy lần những nhân viên họ mua đồ ăn đem vào văn phòng để ăn sáng mà chưa kịp ăn, ông ta không cần hỏi hay xin phép cái gì, tự tiện mà cầm lên ăn như là đồ của mình.
Là một lão già không có một chút ý thức nào.
Giọng Tịch Ngưng bình tĩnh vang lên, cô nhàn nhạt nói :"Vậy bây giờ vị trí Trưởng phòng vẫn còn trống, tôi muốn hỏi là Phó trưởng phòng là ai vậy?"
Một cánh tay được giơ lên :"Là tôi."
Tịch Ngưng nhìn qua, là một người phụ nữ gương mặt xinh đẹp thanh tú, mái tóc được chải chuốt cẩn thận cột ở phía sau, trên mặt đeo một chiếc kính cận hình tròn.
Cô ấy ngồi chỉ cách cô có một chiếc ghế ở phía bên trái.
Tịch Ngưng liếc mắt nhìn xuống thẻ nhân viên-
-Doanh Ly.
Cô liếc nhìn thông tin người tên là Doanh Ly này ở trên bàn.
Năng lực làm việc không tồi, chỉ là hơi nhút nhác và kiệm lời một chút, ngoài ra tính tình lại trung thực thông minh, có rất nhiều bản báo cáo chính cô ấy tự tay soạn và nhiều dự án cô ấy đã thực hiện tốt vượt ngoài mong đợi.
"Vậy thì, cô đi?"
Doanh Ly ngước mắt nhìn cô :".."
Tịch Ngưng nhìn cô ấy, cong môi cười :"Bây giờ tôi sẽ giao vị trí trưởng phòng lại cho cô, thế nào?"
Nhịp tim Doanh Ly bắt đầu trở nên tăng tốc, ngạc nhiên mà tròng mắt mở to ra, bờ môi hơi run rẩy, thật lâu sau khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp :"Được."
Cô nhìn một lượt những người còn lại, cười xinh đẹp hỏi :"Tôi bổ nhiệm cô ấy vị trí trưởng phòng, có ai có ý kiến gì không?"
Mọi người không chút do dự, vui vẻ đáp :"Không có."
"Đề Ly Ly làm Trưởng phòng quá tuyệt rồi!"
"Cô ấy rất có năng lực, tiếc là cấp trên không nhìn ra, nhưng mà cuối cùng vẫn có người nhìn ra rồi."
Có người hưng phấn nói :"Vậy là sau này tô sẽ không còn bị ép tăng ca để làm mấy công việc của Lão Lý lười biếng đó rồi"
Từng tuếng bàn tán xôn xao không ngừng vang lên, Tịch Ngưng vẫn im lặng ngồi nghe hết từng lời một.
Doanh Ly ngồi ở bên kia nghe thấy mấy lời này, gò má cô ấy đỏ lên, khi ngầng đầu nhìn về phía cô, Tịch Ngưng nhìn cô ấy cười khẽ.
Doanh Ly đỏ bừng mặt, gấp gáp cúi thấp đầu xuống.
Sau khi kết thúc cuộc họp này, Tịch Ngưng cũng đã chú ý đến Doanh Ly nhiều hơn, cũng xem xem biểu hiện của cô ấy sau khi nhậm chức trưởng phòng sẽ như thế nào.
Việc đầu tiên cô phát hiện ra là văn phòng hành chính-nhân sự mở một buổi tiệc chúc mừng Doanh Ly lên làm
Trưởng phòng.
Sau đó văn phòng nhỏ lại trở về cuộc sống ngày thường, công việc của ai người nấy làm, lại trở nên bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi.
Doanh Ly vẫn không có gì thay đổi, đến sớm về muộn, số liệu chính xác cụ thể, có cái gì gặp vấn đề đều gặp cô rồi hỏi xem cách giải quyết, từ từ cô đã cho cô sự tin tưởng rất cao, cũng không ý chú quan sát đến Doanh Ly nữa.
Đã gần nửa tháng kể từ sau khi Tịch Khương nhập viện, Tịch Ngưng vẫn thường xuyên đến thăm anh ấy, nói cho anh ấy nghe việc của công ty để anh ấy nắm rõ tình hình, cũng nói qua việc của Lý Nam, anh ấy trước hết là ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Sau đó lại thở phào cảm ơn cô đã xử lý chuyện này giúp anh ấy.
Nhưng từ sau lần đó, Tịch Khương đã chú ý đến Trợ lý Đường nhiều hơn.
Anh ấy chưa từng nghe qua một sự phàn nàn từ việc trobg công ty có người tăng chức vị cho người khác mà không thông qua ý kiến của anh, việc này chưa từng lọt đến tai Tịch Khương.
Hình ảnh Đường Lâm ngày đầu đi làm xuất hiện trong đầu ảnh, quá khứ của cậu ta, có chút đáng nghi ngờ khó giải thích...
"Anh sẽ chú ý đến hành tung của Đường Lâm, nhưng cậu ta là người cần trọng, có lẽ với những việc em đã làm thì cậu ta đã dè chừng và cẩn thận em hơn trước rồi."
Tịch Ngưng đang gọt trái cây, nghe anh trai nói thế cũng không đáp, chỉ nói :"Em sẽ chú ý đến việc này."
Cô vẫn chưa nói gì về việc văn phòng đã từng bị lắp camera ẩn và máy nghe lén cho Tịch Khương nghe.
Nếu không, e rằng là với tính cách khó kiểm chế của anh ấy thì sẽ làm lớn chuyện này lên mà phá hỏng kế hoạch của cô mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]