Không lâu sau đó Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng cùng nhau rời phòng khách sạn, c hai quyết định sẽ đến phòng ăn của khách sạn để tiết kiệm thêm thời gian.
Khi nhận thực đơn, Tịch Ngưng liếc nhìn đến vô số món hải sản ở bên trong thực đơn, cảm giác thèm ăn và đói bụng lại xuất hiện.
Ở trên máy bay cô không dám ăn gì nhiều, mười mấy tiếng bay mà cô chỉ ăn có một bữa ăn, thành ra bụng bây giờ thật sự rất đói, gọi liên tiếp bốn, năm món rồi đưa thực đơn cho phục vụ.
Nhân viên phục vụ lén lút nhìn anh, tâm trạng hồi hợp căng thẳng mà đưa menu cho anh.
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn, lạnh lùng gọi món.
Sau khi kết thúc bữa ăn họ cùng nhau trở về phòng
Từ sáng đến chiều ngày hôm đó Thương Mộ Nghiêm không yêu cầu cô làm bất cứ yêu cầu gì, Tịch Ngưng có hỏi là có cần cô chuẩn bị trang phục hay thứ gì không, anh đều trả lời là không.
Khi đó cô vẫn không có nghi ngờ gì, chỉ cho rằng là anh đã có sắp xếp của riêng mình, đến chiều tối muộn, Tịch Ngưng vừa ngủ thức dậy từ sau khi chợp mắt từ lúc trưa.
Đã lâu lắm rồi cô không có cảm giác thoải mái ngủ nhiều đến vậy, Thương Mộ Nghiêm cũng không giống như quản lý của cô, sẽ quản thúc chặt chẽ giấc ngủ của cô.
Cô ngủ đến khi nào bản thân mình không thể tiếp tục ngủ nổi nữa mới thôi, vừa tắm rửa xong cô bước ra khỏi phòng ngủ, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3619426/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.