Trong không khí không thể giấu nỗi sự mập mờ ám muội, Thương Mộ Nghiêm vươn lưỡi ra, mút vào cần cổ cô thêm một cái, ánh mắt Tịch Ngưng lúc này đã sợ hãi tột độ, cánh tay cô vốn mềm yếu bây giờ lại có sự lực kinh người, đẩy Thương Mộ Nghiêm ra xa.
Căn phòng tối tăm khó mà quan sát được gì, chỉ có thể nương theo ánh sáng của ánh trăng từ ban công bên ngoài rọi vào trong đây.
Mắt cô đã dần dần thích nghi được với ánh sáng ở trong phòng, phát hiện đôi mắt Thương Mộ Nghiêm tĩnh lặng đến rợn người, sắc bén nhìn chằm chằm về hướng cô.
Sau gáy truyền đến một cảm giác rùng mình ớn lạnh, một phần là vì sợ bóng tối, một phần là vì sợ người đàn ông to lớn trước mặt mình.
Cô kiềm lại sự khẩn trương lo lắng trong lòng, cảnh giác lạnh lùng hỏi :"Tổng Giám đốc Thương, anh là đang cho rằng là mình đang làm cái gì vậy?"
Trong bóng tối, sắc mặt cô nghiêm túc lại rất hoang mang với hành vi vừa rồi của anh, mệt mỏi nặng nề thở dài hỏi :"Anh có phải đã hiểu lầm gì rồi không? Hành động vừa rồi với anh rất bất thường với mối quan hệ của tôi và anh"
Thương Mộ Nghiêm không đáp, xoay lưng khẽ cúi người bật đèn ngủ trong phòng, “tách” một tiếng không gian tối mờ đột ngột chiếu sáng, lúc này cô mới có thể nhìn rõ được dáng người của Thương Mộ Nghiêm.
Mái tóc của Thương Mộ Nghiêm không chải chuốt gọn gàng như khi mặc tây trang giày da,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3617987/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.