Sau khi ra khỏi bệnh viện Tịch Ngưng liệt kê một danh sách rồi gửi qua Wechat cho anh, cô nói:’‘Em đã liệt kê những món có thể ăn và những món không nên ăn rồi, cố gắng đừng để vết thương đụng nước quá nhá.’’
‘‘Được.’’
Tịch Ngưng đem thuốc đặt vào lòng bàn tay anh, khẽ hỏi:’‘Anh có ăn gì chưa?’’
Anh lắc đầu.
Cô nhíu mày, ân cần nói:’‘Thế không được đâu, anh còn ăn để uống thuốc nữa.’’
Tịch Ngưng đưa mắt nhìn đến bên đường lộ.
Quả không hổ là một nơi xa hoa bậc nhất Trung Quốc, bây giờ dù đã mười hai giờ đêm nhưng những màu đèn và xe cộ vẫn tấp nập và đông đúc hệt như bảy tám giờ khuya, những toà nhà cao tầng nhiều đến không xểu được. Tràn ra một cảm giác thật sự giàu có.
‘‘Đi, em dẫn anh đi ăn.’’
Cánh tay cô bị một lực kéo lại, Tịch Ngưng cúi đầu nhìn bàn tay anh đang giữ chặt cánh tay cô, ngẩng đầu lên hỏi:’‘Sao thế?’’
Mặt anh vẫn không thay đổi, trầm giọng hỏi:’‘Còn muốn lấy sd cho Phó Giao Hi không?’’
Cô ngập ngừng hỏi:’‘Thì có…’’
Anh ngắt ngang rồi nói:’‘Vậy thì đi thôi.’’ Dứt lời, Thương Mộ Nghiêm vẫn giữ chặt cánh tay cô mà dắt cô đi vào gara.
Khoảng chừng mười phút sau, anh đã lái xe rồi hoà vào dòng xe cộ đang lưu thông trên đường.
Ngay lúc chờ đèn xanh Thương Mộ Nghiêm nói:’‘Em có đói không?’’
Tịch Ngưng lại nhớ đến khi nãy anh cũng nói với mình chưa ăn gì, nhìn anh rồi gật đầu nói có.
Thành Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3501642/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.