Không lâu sau đó Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng đều lần lượt đi xuống. Tịch Khương ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lại nhìn sang Thương Mộ Nghiêm mà lẳng lặng đánh giá.
Như suy nghĩ cái gì đó mà cúi đầu tiếp tục nướng thịt xiên.
Tịch Ngưng là người có chiếc mũi khá nhạy, vừa gần đến gần khu vườn thì đã ngửi thấy mùi đồ ăn cực kì thơm, cô chạy nhanh đến chỗ Tịch Khương, háo hức mà nhìn những thịt xiên đang được Tịch Khương nướng lên kia.
Tịch Khương nhìn gương mặt cô viết đầy chữ “muốn ăn” mà bất lực cười một cái. Cầm một que xiên có độ ấm vừa phải nhất đưa đến cho cô, cưng chiều nói:’‘Cái này không cay.’’
Tịch Ngưng nhìn que xiên lại nhìn anh trai mình, cô cười tít mắt cảm ơn rồi nhận lấy.
Tịch Khải nhìn một màn này liền đi tới trách móc anh ta:’‘Anh cả, em làm từ nảy giờ cũng không thấy anh thưởng em que nào? Em đã đói sắp ngất rồi đấy nè!’’
Tịch Khương khinh thường lười biếng nhìn em trai nhỏ của mình, nhíu mày hơi không có kiên nhẫn:’‘Đồ có sẵn thì em tự lấy đi, còn đợi anh hầu em sao?’’
Tịch Khải nhìn Tịch Ngưng như người ngoài cuộc mà chỉ chú tâm vào ăn uống, cậu buồn tức mà nhìn Tịch Khương:’‘Anh là đồ thiên vị!’’
Tịch Khương cũng lười tranh cãi cùng thằng nhóc trẻ con đó, mí mắt anh rũ xuống mà chú tâm nướng thịt. Cơ thể Tịch Khương được rèn luyện rất tốt nhờ chơi thể thao đều độ, từ vóc dáng đến chiều cao cũng không khác mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3487262/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.