Phòng Thương Mộ Nghiêm gần với những phòng trên tầng cao nhất, Tịch Ngưng khó hiểu hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm, phòng này…là anh tự đặt sao?’’
Thương Mộ Nghiêm không nói nhiều lời, chỉ khẽ “Ừm” một cái.
Tịch Ngưng nghe thế, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Khi cô vào đến bên trong thì đèn phòng đã được Thương Mộ Nghiêm bật sáng bừng lên.
Cô nhìn nội thất bên trong phòng.
Một giường, một phòng tắm, một góc nhìn ban công đối diện với những toà nhà cao tầng, và…
Cô theo trí nhớ mà tìm kiếm đến sofa trong phòng, lại kinh ngạc nhìn chiếc sofa nhỏ được đặt trong góc.
Phòng xịn như thế mà sofa lại nhỏ tới đáng thương, đây là một trong những nội thất của căn phòng xịn xò sao?
Thương Mộ Nghiêm đặt balo lên kệ tủ, thuận tay đóng cửa phòng lại. Bỗng chốc căn phòng bao phủ lên một sự im lặng ngột ngạt, ngăn cách với tiếng người qua lại ở bên ngoài, không gian thoáng cái chỉ còn lại là của hai người, mỗi cử chỉ đều như được phóng đại lên hết mức có thể.
Tịch Ngưng lúng túng nhìn anh, xấu hổ tới mức ngượng chín cả mặt cô.
Thương Mộ Nghiêm đi tới, bàn tay bao phủ lên trán cô, Tịch Ngưng vừa ngẩn người lại hoang mang ngước nhìn anh.
Cảm thấy cô nhóc trước mặt không bị nóng, nghiêm nghị hỏi:’‘Em bị sao vậy? Không sốt nhưng mặt rất đỏ.’’
Thử bỏ anh vào phòng cùng một người anh thích thử xem anh có ngại không?
Tịch Ngưng lùi về sau vài bước, bàn tay vừa đặt trên vầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3487261/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.