Tịch Ngưng tỉnh lại là nửa tiếng sau, cô hơi trấn động trong lòng ngồi bật dậy, ánh mắt còn mê mang nhìn sang Thương Mộ Nghiêm, tiếng động lớn làm động tác lật sách trên tay Thương Mộ Nghiêm ngừng lại, ánh mắt anh thâm thuý nhìn cô:''Lại làm sao?'' 
Tịch Ngưng tỉnh ngủ, nghe giọng anh giống như là đang tức giận. Nhưng mà tức giận vì điều gì? Vì cô ngủ sao? 
Cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng cứ ồ ạt kéo tới, Tịch Ngưng xoa xoa mũi, lắc lắc đầu, cố gắng bình tĩnh nói:''Không có gì cả.'' 
Nhìn lại bài viết của mình chỉ mới viết được vài trang, Tịch Ngưng đột nhiên cảm thấy lười học hẳn ra. Bình thường không chép bài đầy đủ, bây giờ bài học nhiều tới mức cô không đỡ nổi. 
Điện thoại trên bàn bỗng tinh một cái. 
Tịch Ngưng cầm di động lên, mở khoá di động rồi xem tin nhắn. 
Em Trai Ngoan:[Hai, cơ thể cảm thấy thế nào rồi? Hai còn trên lớp không? Tối em đợi hai về] 
Tịch Ngương:[Không cần đâu, chị đang ở ngoài trường] 
Em Trai Ngoan:[Lại trốn học? Hai không sợ giáo viên gọi cho mẹ sao?] 
Tịch Ngưng:[Tới đó rồi tính] 
Tịch Ngưng tắt di động, cúi đầu tiếp tục viết bài vào tập, viết được một đoạn lại buồn chán chống cằm nhìn Thương Mộ Nghiêm mặt không đổi sắc vẫn bộ dạng nghiêm túc tập trung làm bài tập bên cạnh. 
Tịch Ngưng tò mò hỏi:''Một ngày hai mươi tư tiếng, ngoại trừ giờ ngủ ra thì còn lại anh đều học sao? Không có đi đâu chơi à?'' 
Thương Mộ Nghiêm hờ hững 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3428413/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.