''Mua thuốc chưa?''
Hai hôm trước Tịch Khương trở về KTX đều rất muộn, hiệu xuất đặc biệt ra ngoài rất thường xuyên, trên gương mặt anh ấy khi đó là lo lắng sốt ruột tới mức không ai là không nhận ra.
Tịch Khương cũng không nói tại sao lại ra ngoài, chỉ thấy anh ấy mua rất nhiều thuốc bổ rồi gắp gáp ra khỏi KTX, Thương Mộ Nghiêm nhớ lại chi tiết đó, lại liếc mắt nhìn Tịch Ngưng, anh đã có câu trả lời.
Tịch Ngưng chậm rãi nâng mí mắt, gật đầu, môi lại cong lên, ánh mắt có phần đờ đẫn:''Quan tâm em thế sao?''
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt xuống, không đáp.
Bên tai anh truyền tới tiếng cười nhạt của cô, lúc này giọng cô mới khàn khàn mệt mỏi vang lên giải thích với anh:''Có lẽ thời tiết thay đổi đột ngột em chưa kịp thích nghi nên hai hôm nay mới phát sốt. Trùng hợp hôm nay có lại có một số giấy tờ em cần phải đưa cho thầy giáo, nên mới có thể đến đây.''
Tịch Ngưng nhẹ giọng nói:''Anh trai không cho em ra khỏi nhà.''
Hơi thở Thương Mộ Nghiêm nặng nề, yết hầu bất giác nhấp nhô lên xuống, vô cùng có sức hấp dẫn cấm dục, giọng anh từ tốn vang lên:''Tại sao không nhắn tin cho tôi?''
Tịch Ngưng nhìn anh, giọng nói nhẹ vang lên, nhỏ như tiếng muỗi kêu:''Em cũng không dám làm phiền anh, hơn nữa trước đây nhắn tin cho anh, anh còn chẳng thèm đọc.''
Vừa dứt lời, Thương Mộ Nghiêm nhanh chóng đáp:''Ai bảo tôi không đọc?''
Lời nói không tự chủ thoát ra khỏi miệng, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3428412/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.