Có lẽ Kiều Ân đã thực sự tin vào lời nói của Thẩm Minh vào tối hôm qua.
Khi đồng hồ vừa điểm 5 giờ sáng, người hầu đã thấy bóng dáng tất bật của Kiều Ân trong bếp. Cô đã làm rất nhiều món từ Á đến Âu để anh lựa chọn tùy thích.
Mục tiêu của cô hôm nay là làm anh hài lòng và cho phép mình ra ngoài bằng mọi giá.
Khi mặt trời vừa ló dạng, đã không thấy mặt Thẩm Minh ở đâu, có vẻ anh đã ra ngoài từ sớm hơn cả cô.
Loay hoay một lát thì tất cả món ăn đều đã sẵn sàng. Vừa hay Thẩm Minh cũng đã từ ngoài trở về. Thấy vậy, Kiều Ân lập tức chạy ra trước chào đón anh một cách nồng nhiệt.
“Chào lão đại ạ! Anh vừa đi đâu về à?” – Cô đúng trước mặt anh cúi chào thành kính.
Thẩm Minh nghiên nhẹ đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh mặc kệ cô, tiến thẳng vào trong, cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra vắt lên tay mình.
“Để tôi cất cho ạ”
Kiều Ân đã đưa tay ra để đón lấy chiếc áo nhưng anh lại không đưa cho cô mà đưa cho một người hầu khác. Kiều Ân đành phải rút tay lại.
“Không cần! Đây là việc của người làm”
“Thế thì…anh đã ăn gì chưa, có đói không?”
Không để anh trả lời, cô đẩy anh đến phòng ăn, kính cẩn kéo ghế cho anh ngồi.
Thẩm Minh đã hoàn toàn quên mất lời nói đêm hôm qua của mình với cô. Khó hiểu trước biểu hiện khác thường của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-lac-loi-ngoai-le-cua-ac-ma/3546288/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.