GÓC NHÌN CỦA TRƯỞNG LÃO RINIA:
Nền đá cổ xưa run lên dưới chân tôi. Tôi cảm thấy mana trong bầu không khí rung lên khi một thứ sức mạnh khổng lồ được giải phóng. Không còn nhiều thời gian nữa.
Ai đó đặt tay lên vai tôi. "Chúng ta có đủ thời gian không?" Đó là giọng nói của Albold. "Chúng ta có nên thiết lập phục kích ở đâu đó, để kiềm chân tên asura nữa không?"
Tôi chế giễu. “Hy vọng duy nhất của chúng ta bây giờ là chạy lẹ lên và phó mặc cho may mắn, chứ không phải bằng vũ lực. Đừng sẵn sàng chết một cách vô nghĩa.”
Một giọng nói khác, từ xa hơn trong hàng vang lên. "Bà có thể cưỡi con thú cùng với tôi này." Đó là Quý Bà Astera, người mà Eleanor Leywin đã cho phép cưỡi khế ước thú của mình, vì bà ấy bị thiếu một chân. Đó là một lời đề nghị tử tế đến từ một người ghét cay ghét đắng tôi.
“Tôi chỉ có thể cảm nhận đường đi bằng chân chứ không phải bằng gấu. Tôi sẽ đi bộ." Tôi siết chặt cánh tay của Virion khi ông ấy dẫn tôi. "Chúng ta cần phải đi nhanh hơn."
Tôi cảm thấy cái ánh mắt đầy lo lắng của Virion mặc dù không thể nhìn thấy nó, nhưng Virion vẫn làm theo lời tôi yêu cầu, và tôi ép cơ thể già nua của mình theo kịp.
Đây là thời điểm mà các nhánh tương lai tiềm năng khác nhau và khả năng tìm đến một nhánh tương lai cụ thể của tôi bị hạn chế. Nhóm của chúng tôi có tổng là sáu mươi người, có thể là bảy mươi người: một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547797/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.