GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Tôi thả lỏng tay xung quanh thánh vật, sợ nó vỡ tan trong bàn tay đang nắm chặt của tôi, và rút ý thức mình về. Đôi mắt tôi mở ra, để lộ phòng giam nhỏ trong dinh thự của nhà Granbehls và một nụ cười toe toét trên khuôn mặt tôi.
Ellie vẫn còn sống!
Tôi lấy tay che miệng vì sợ rằng mình có thể bật cười, rồi bị cắt ngang bởi một tiếng thở dài từ trong đầu.
‘Gì?’
‘Không có gì,’ Regis nhún vai nói. ‘Tôi chỉ cảm thấy tiếc cho bất kì người đàn ông tội nghiệp nào sẽ kết hôn với em gái của cậu trong tương lai.’
Tôi cố nén lại một tràng cười khác, thực sự thấy khiếu hài hước của Regis lần đầu tiên thấy thật sự hài hước, điều này khiến ngay cả người bạn đồng hành của tôi cũng phải ngạc nhiên.
“Cảm ơn,” tôi thì thầm với thánh vật và giơ nó lên trán. Tôi lặp đi lặp lại điều đó một lần nữa khi cảm giác nhẹ nhõm tiếp tục thấm qua người tôi như một loại dầu dưỡng nhẹ nhàng.
Sự căng thẳng và sợ hãi bao trùm lồng ngực tôi như một chiếc đinh sắt đã nới lỏng ra và giờ tôi đã có thể thở sâu và đầy đủ trở lại khi tôi biết em gái mình không sao.
Vẫn còn khá bực bội khi cố gắng chắp ghép lại cuộc trò chuyện mà tôi đã thấy trong đầu, nhưng điều quan trọng là Ellie vẫn an toàn.
Bây giờ như vậy là đủ rồi.
Họ vẫn còn ẩn nấp trong khu thánh địa dưới lòng đất, qua kiến trúc của tòa nhà khi Ellie kể lại những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547744/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.