Cơn đau từ cú ngã bắt đầu lan ra khắp người khi chúng tôi tìm đường trở lại hang động của trưởng lão Rinia. Hầu hết cơ thể tôi đầy các vết bầm tím và trầy xước, và tôi biết rằng nó sẽ trông tệ hơn vào lúc tôi về nhà.
Mẹ sẽ phát hoảng cho coi.
Khả năng dò đường của Boo cũng tốt như khứu giác vậy, nên chuyến đi trở về khá yên bình. Tôi xoa quanh tai Boo và vẽ lên bộ lông cậu ta một hình lưỡi liềm màu bạc lên ngực, rồi khập khiễng chui qua khe hẹp vào cái hang động nhỏ, mang theo cây cung gãy của tôi và chiếc lưỡi nhầy nhụa của con quái kia được quấn trong một mảnh vải áo của tôi.
Bên trong, trưởng lão Rinia đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, nhìn chằm chằm xuống một tấm bảng vuông phủ đầy những viên bi. Bà ấy nhặt một viên bi, đặt nó xuống một vị trí khác trên bảng, và lầm bầm điều gì đó.
Tôi mở miệng định nói gì đó cho ngầu ngầu, chẳng hạn như "Cháu đã trở lại!" nhưng bà lão elf giơ bàn tay nhăn nheo ra hiệu cho tôi im lặng.
Đúng là tiên tri bí ẩn có khác.
Sau một thời gian dài, bà Rinia nhanh chóng di chuyển thêm hai viên đá nữa, rồi quay sang tôi với một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.
“Cháu đã trở lại,” bà ấy nói, nhìn vào gói vải trong tay tôi. "Và có vẻ như cháu đã thành công, qua cơ thể te tua đó." Ánh mắt của bà ấy nhanh chóng lướt qua cơ thể tôi, để ý các vết bầm tím có thể nhìn thấy trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547731/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.