GÓC NHÌN CỦA ALDUIN ERALITH:
Tôi quan sát Merial nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc mềm mượt của con gái chúng tôi và rẽ tóc con qua tai trong khi con bé ngủ thật ngon giấc. Ánh sáng mặt trăng bao phủ cả hai người họ, tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng trong căn phòng yên ắng.
‘Đã bao lâu rồi chúng ta mới có thể ở cùng nhau thế này nhỉ?’ Tôi suy ngẫm.
Đã quá lâu rồi, tôi còn chẳng nhớ lần cuối cùng tất cả chúng tôi ở cạnh nhau là khi nào. Chúng tôi đã dành cả đêm để nói chuyện cùng nhau như một gia đình thật sự, cho đến khi Tessia ngủ thiếp đi.
Con bé đã trưởng thành, và ngày càng xinh đẹp hơn. Con bé lớn lên xinh đẹp hệt như mẹ mình, ấy thế mà con bé lại cứng đầu như tôi vậy. Sau khi nghe con bé kể về những gì con bé đang làm, và những dự tính tương lai sau này… nhiêu đó là đủ cho tôi quyết định rồi.
Nhiêu đó càng khiến tôi quyết tâm hơn với quyết định của mình.
Tôi đi về phía cửa, liếc nhìn hai người phụ nữ của đời tôi lần cuối cùng. Merial ngước lên, nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị và quyết tâm. Nước mắt ứ đọng trên đôi mắt của cô ấy, hai đôi má ửng đỏ trong căn phòng sáng lờ mờ. Cô ấy chỉ nhẹ nhàng nắm tay Tess và gật đầu với tôi.
Gật đầu với nét mặt nghiêm trọng, tôi bước ra khỏi phòng. Tôi đã ở trong tòa Lâu Đài này khoảng vài năm rồi, nhưng tôi chưa bao nghĩ nhận ra nó lại khổng lồ và trống rỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547649/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.