GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Tôi rên rỉ, không thể nghe được giọng của chính mình bị cơn gió ào ào kia lấn át. Ngồi dậy trên lưng Sylvie, tôi đảo mắt xung quanh.
Tôi có thể thấy tòa lâu đài bay ở phía xa xa, khiến thâm tâm tôi tràn đầy những cảm xúc rối bời. Cảm xúc mãnh liệt nhất chính là gặp lại Tessia. Đó chính là lý do tại sao tôi không hướng thẳng đến Etistin nơi trận chiến thật sự sắp diễn ra.
Những người lính gác sau khi nhìn thấy Sylvie liền dạt ra nhường đường, và cảng đậu mở cửa ra một cách yên lặng.
Tôi phải thừa nhận các pháp sư thời cổ xưa—những pháp sư thông thái và cực kỳ quyền năng đã không chỉ xây nên cả một tòa lâu đài bay mà còn là cả một thành phố khổng lồ, và những cánh cổng dịch chuyển kết nối các thành phố lớn với nhau. Những kỳ quan này luôn luôn khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ khi nhìn chúng.
Điều này làm dấy lên câu hỏi: điều gì đã thực sự xảy ra với họ? Tuy nhiên, việc tìm ra câu trả lời cũng không hẳn là ưu tiên hàng đầu của tôi hiện giờ.
‘Đến lẹ rồi đi thôi. Ta cần tìm vài tên retainer hay scthes hay vài tên lính Alacryan để tàn sát.’ Tôi nói và nhảy khỏi cô khế ước thú của mình.
Ngạc nhiên thay, cảng đậu, nơi thường nhộp nhịp và nhiều người hôm nay bỗng trống không ngoại trừ một người duy nhất đứng cạnh cửa. Là Virion.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra ông ấy vì ông ấy giờ quá khác.
Vị elf luôn toát lên thần thái uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547645/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.