GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:
Không rõ là vì sự nhẹ nhõm khi một Lance đã đến hay vì tác dụng phụ của việc lạm dụng ý chí thú của tôi quá mức, tôi đã ngất đi.
Mặt trời đã gần lặn, sơn lên lớp sương mù dày đặc một màu đỏ rực khi tôi thức dậy. Tôi thấy mình đang ở trên một con wyvern nhỏ với một vài binh lính đóng quân xung quanh tôi với vũ khí đã sẵn sàng trên tay, nhưng trận chiến đã kết thúc.
Cơ thể tôi đau nhức và chỉ việc mở mắt cũng đã làm thái dương tôi đau buốt. Nhưng tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó.
Trận chiến đã kết thúc, chúng tôi đã thắng. Tuy nhiên, những gì khiến tôi chú ý là những người lính bị thương trong đơn vị của tôi được đưa đi trong khi những người chết được chôn tại chỗ. Những thi thể đáng lẽ được đưa về gia đình để làm lễ đàng hoàng đã bị bỏ lại ngay tại chỗ họ hi sinh.
Tôi lò bò khỏi con quái họ rồng, khiến những người lính xung quanh ngay lập tức hốt hoảng. Họ cố gắng giúp tôi đứng dậy, lo rằng tôi sẽ bị ngã, nhưng tôi đã xua tay từ chối.
Sự tức giận dâng lên trong dạ dày của tôi và nếu tôi không kiểm chế nổi sự thôi thúc đó có lẽ tôi đã thực sự sẽ lao vào tấn công vào những người lính đang chôn cất đồng đội của họ.
Nhưng tôi đã ngăn bản thân mình lại, trút bỏ sự phẫn nộ của mình lên mặt đất. Ngay cả khi điều này không đúng, nhưng chúng tôi không có sự lựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547637/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.