GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Trời hoàng hôn đang dần buông xuống đằng sau dãy núi Grand Mountains, đổ bóng khắp cả khu vực đồng bằng cỏ rộng lớn với những tảng đá lớn và khúc gỗ nằm rải rác xung quanh.
Cả khu vực này trông có vẻ từng là một cánh rừng cho đến khi một trận lỡ tuyết xảy ra. Vẫn còn tuyết trắng vươn vấn ở đây, ẩn trong góc khuất của những khúc cây đổ.
Uto đứng cách tôi khoảng vài dặm, vươn tay như thể tập thể dục buổi sáng.
‘Arthur.’ Sylvie nói với giọng lo lắng.
‘Ta biết.’ Tôi trả lời, cởi bỏ áo khoác len ra. ‘Ngay cả ta cũng có thể cảm nhận sự khác biệt rõ rệt giữa hắn ta và nữ retainer mà chúng ta đã chiến đấu.’
“Ngươi có biết điều gì thúc đẩy kẻ thù của ngươi nhất không?” Uto hỏi, bẻ cái cỗ dài ngoằn và gầy gò của mình.
Tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi lấy thanh Dawn’s Ballad ra khỏi nhẫn không gian và rút nó ra khỏi vỏ.
“Không biết à? Theo ta thì những kẻ muốn báo thù luôn là những kẻ chống trả quyết liệt nhất…” Hắn ta trả lời một cách bình thản.
Một lớp mana thanh tao phát quang bao trùm lưỡi kiếm xanh nhạt của tôi mặc dù xung quanh có hơi tối. Nhìn thấy thanh kiếm gãy đầu khiến tim tôi có chút đau nhói, nhưng tôi biết rằng thậm chí trong tình trạng này, thanh Dawn’s Ballad vẫn là vũ khí tốt nhất mà tôi có hiện giờ.
Tôi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Uto rồi trả lời. “Ngươi nghĩ trận đấu này là để báo thù?”
“Không phải à?” Hắn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547592/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.