Một làn sương mù màu đỏ tươi và cam và lan tỏa ra nơi chân trời, mang lại sức sống cho đại dương yên tĩnh phía xa. Sylvie và tôi nhảy xuống gần rìa dãy núi Grand Mountains. Hình bóng của Mica và Olfred xuất hiện và bay về phía chúng tôi, chuẩn bị bắt kịp chúng tôi ngay trước khi Sylvie biến thành dạng cáo của mình.
Chúng tôi vẫn còn cách bờ biển phía bắc vài dặm nhưng chúng tôi không thể bay gần hơn vì cho rằng Scythe có thể cảm nhận được những dao động năng lượng đáng kể ngay cả từ khoảng cách này.
Slyvie thu mình lại ngay khi cô ấy bám lấy tôi. Cùng lúc đó, tôi vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Mica. Rối chúng tôi từ từ hạ xuống, đủ gần với dãy núi khổng lồ để để tránh mọi sự chú ý không mong muốn. Mặc dù tôi có thể hạ cánh dễ dàng ở độ cao này, nhưng làm như vậy có nghĩa là tôi có thể san phẳng những cái cây gần đó và thậm chí có thể làm lún mặt đất với phản lục mà tôi phải tạo ra để dừng bản thân lại. Tôi đành miễn cưỡng thừa nhận rằng việc này sẽ đơn giản hơn nhiều nếu dựa vào một lance để hạ xuống.
“Đó là một vết sẹo khá xấu trên tay cậu đấy!” Mica nhận xét, giọng của cô ấy gần như không thể nghe thấy được vì gió.
“Đó làm một vết thương cũ.” Tôi nở một nụ cười. Tôi đã chắc chắn rằng đã giấu vệt sẹo trên cổ tôi bằng tấm da giả, nhưng vết sẹo trên tay trái thì không đáng chú ý với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547587/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.