Tôi dành cả ngày đầu tiên để cưỡi trên lưng Sylvie. Cả hai vị lance tộc người lùn chẳng hé môi dù chỉ một lời, chúng tôi tiếp tục di chuyển cho đến khi màn đêm buông xuống, chân tôi nhức mỏi không thể chịu được vì cưỡi trên lưng đầy vảy ngay cả khi đã dùng mana cường hóa cơ thể. Không chỉ thế, sau hàng tiếng đồng hồ bám chặt vào cổ của khế ước thú của tôi, cổ tôi cũng bắt đầu mỏi và nhức.
Tại tôi nên chúng tôi phải dừng lại và dựng trại qua đêm gần chân dãy núi Grand Mountains cách thành phố Valden vài dặm về phía bắc.
“Này, ăn chút gì đi.” Tôi giơ các thanh cá xiên que nướng về phía Tướng Quân Mica và Olfred.
Nữ Lance với thân hình con nít vui vẻ nhận lấy cây cá xiên que và ngấu nghiến nó mà không quan tâm gì đến xương xẩu, nhưng vị lance già kia chỉ lắc đầu.
“Nếu cậu còn sức để nấu nướng thì tốt nhất chúng ta nên rời đi sớm.” Ông ấy nói, lờ đi lòng tốt của tôi, mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách mà ông ấy mang theo.
“Kệ lão ấy đi,” Mica nói, miệng vẫn nhóp nhép cá. “Lão chẳng bao giờ ăn đồ ăn của người mà lão không hoàn toàn tin tưởng.”
Tôi gật đầu, ném thanh cá tôi nướng cho Sylvie ăn. Con cá ấy biến mất chỉ trong vòng chưa đầy một nốt nhạc. Khế ước thú của tôi vẫn giữ nguyên dạng rồng của mình và nằm ngoài rìa trại của chúng tôi. Vì lớp vảy đen của mình nên Sylvie gần như là tàng hình bất chấp cơ thể to lớn của mình—bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547586/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.