Ngay khi tôi bước vào căn lều lớn màu trắng, tôi lập tức bị ôm lấy bởi bộ râu của ông nội Virion.
“Thằng nhóc chết tiệt này! Tại sao không bảo ta rằng cháu đã về?” Ông nới lỏng tay và giữ tôi trong tầm tay để thấy rõ hơn.
“Thật tốt khi gặp lại ông, ông nội.” Tôi quay sang để chào vị Asura với mũ trùm đầu.
“Arthur. Tiểu thư Sylvie.” Ông ấy chào lại.” Nhiều thứ đã thay đổi ở hai người.”
“Tôi cũng mong thế.” Tôi cười thầm, Sylvie gật đầu đáp lại.” Làm sao ông biết cháu đã trở lại nhanh vậy?” Tôi quay lại với Virion.
“Ngài Aldir đã nhận một thông điệp từ Ngài Windsom.” Virion trả lời.” Ông ấy nói rằng cháu được gửi xuống đâu đó ở đây nên ta tới đây ngay lập tức.”
“Nghĩ về việc cậu được gửi tới chỗ Tessia đã đóng quân. Nói cho ta, có phải do Wren làm không?” Aldir xen vào với giọng thích thú.
Tôi gật đầu, liếc qua người bạn thơ ấu im lặng của tôi. “Có phải khiếu hài hước của ông ấy lúc nào cũng… kì cục như vậy không?”
“Wren luôn coi mình là một người hay thay đổi mặc cho thái độ thờ ơ của ông.” Vị asura thừa nhận.
“Cháu đã cực kì ngạc nhiên khi thấy cậu ấy trong khi mọi người đang chờ đợi cuộc chiến với con đột biến.” Tessia lắc đầu lên tiếng.
“Yeah. Ngay khi mình tới nơi, một đàn thú mana đã tấn công tớ và Sylv. Chúng tớ còn không có thời gian để điều tiết nhịp thở cho đến khi tất cả chúng bị tiêu diệt.” Tôi thở dài, vuốt ve thú khế ước của mình.
“Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547554/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.