GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Thậm chí trước khi tôi có thể mở mắt, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là tiếng bước chân mềm mại trên sàn gỗ cũ. Âm thanh ấy văng vẳng bên tai tôi, giúp tôi cảm nhận mơ hồ về kích thước của căn phòng mình đang ở.
Hàng loạt các mùi ngào ngạt, phong phú với các loại thảo mộc và gia vị lạ lẫm đã đánh thức các giác quan của tôi, làm tôi mất tập trung. Mở mắt ra, thứ đầu tiên chào đón tôi là mặt dưới của mái nhà tranh. Miệng lưỡi khô khốc vì thiếu nước, cơ thể tôi thấy ổn; hoặc ít nhất là tôi nghĩ thế; cho đến khi tôi cố di chuyển.
Bàng hoàng, không có phản ứng nào khi tôi cố di chuyển chân của mình cả; thậm chí còn không có tí cảm giác hay hồi đáp nào khi tôi cố di chuyển các bộ phận từ thắt lưng xuống. Tôi lập tức kéo chăn đắp lên nửa thân dưới của mình ra, chỉ để thấy rằng chân đã hoàn toàn được băng bó và nẹp chặt vào thanh gỗ để cố định lại.
“Chân cháu vẫn ổn, nhóc ạ. Ta chỉ làm tê để cháu không phải thức cả đêm vì cơn đau,” một giọng nói nhẹ nhàng mà vang làm tôi chú ý.
Quay lại nơi bắt nguồn giọng nói dịu dàng kia, tôi bắt gặp một nụ cười hiền dịu của người phụ nữ đứng tuổi với những dấu vết lão hóa. Dù các nếp nhăn đã điểm trên gương mặt nhưng chúng cũng không giấu nổi sự trang nghiêm duyên dáng của bà ấy. Khoác trên mình chiếc áo choàng xám đơn giản, phù hợp với mái tóc dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547534/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.