“Tin tưởng vào cơ thể mình, Arthur. Chỉ cần cậu tin mình có thể, cơ thể sẽ không làm cậu thất vọng.” Những lời của Kordri khẽ vang lên bên tai tôi, một cơn đau nhức nhói dữ dội buộc tôi phải mở mắt ra. Tôi nhìn xuống và thấy bàn tay của Kordri nhô ra khỏi ngực tôi, nhưng không có máu.
“Chết tiệt.” Vừa dứt lời, cảm giác quá quen thuộc bị hút ra khỏi cõi linh hồn một lần nữa lại áp đảo tôi.
Ngay khi tỉnh dậy trong hang, tôi vội đưa tay lên ngực, chỉ thấy được một cái lỗ không có ở đó.
Tôi ngã lưng ra bể dung dịch Aether nông. “Lần này kéo dài bao lâu, Windsom?”
“Hai phút.” Ông trả lời. “Arthur, cậu càng bị đẩy ra bao nhiêu lần thì càng phải luyện tập thêm bấy nhiêu. Ngay cả khi một giờ ở đây tương đương với khoảng mười hai giờ ở đó, thì cũng sẽ là không đủ nếu cậu cứ bị trục xuất cứ sau vài phút như vậy.”
“Không thể trách tôi được, trách bạn của ngài cứ giết tôi sau vài phút ấy,” tôi lại rên rỉ. Tôi không thể quen được với cảm giác như chết đi sống lại này. Ngay cả khi cơ thể thật của tôi không bị thương, sự căng thẳng và chấn thương trong tâm trí cũng đủ để khiến những chiến binh kỳ cựu trở nên điên loạn.
Tôi thật sự không hiểu nổi hai vị Asura này đang nghĩ gì mà lại đưa một thiếu niên vào loại huấn luyện ác mộng này.
“Ta chỉ đang làm những điều mà cậu đủ khả năng ứng phó thôi,” Kordri trả lời, gần như là đọc được suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-cuoi-con-duong-truyen-chu/4547526/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.