Cố Khải Liêm về nhà liền nằm dài lên trên sofa,mà ngủ quên mất.
Đến lúc Khải Liêm tỉnh lại đã cảm nhận được ai đó đang sờ soạng trên mặt mình,miệng thì còn lẩm nhẩm cái gì đó. Theo phản xạ mà cậu bắt lấy bàn tay mềm mại kia,trừng mắt và hỏi.
''Ai?''
''A anh tỉnh rồi?'' Lâm Bội Sam reo lên,cô vui mừng khi thấy Cố Khải Liêm đã tỉnh lại.
''Ừm...không có bị sốt,nhưng chắc anh mệt ấy.Anh Khải Liêm nằm đây đi em đi làm chút thức ăn cho anh ăn lót dạ nhé.''
Nói vừa dứt lời thì Lâm Bội Sam lon ton chảy đi vào nhà bếp.Khải Liêm ngẩn người,anh chỉ là mệt quá nên ngủ thiết đi thôi mà.Nhưng rồi anh cũng mặc kệ. Cố Khải Liêm mệt mỏi bước chân lên phòng mình, cởi quần áo rồi đi tắm rửa.
Chỉ còn vài bữa nữa là đi học rồi,Cố Khải Liêm có chút không vui,không được thoải mái.
''Anh Khải Liêm,xuống ăn cơm đi ạ.''
Anh bước từ trên cầu thang xuống,lại không có chút tự nhiên.Vài lần tránh ánh mắt của cô.Bội Sam cũng không để ý nhiều, chắc là anh Khải Liêm đang mệt.
Ăn xong cậu chuồn vào thư phòng làm gì trong đó,không ai biết.Lâm Bội Sam cũng không có gan mà theo vào chỉ có thể vui vẻ đi giặt quần áo,cô nhặt quần áo của anh ném trên sofa lúc nãy.
Ngay trước khi Bội Sam để chiếc áo sơ mi hôm nay cậu mặc, liền phát hiện ra dấu son đỏ chót trên cổ áo.Cô lấy làm lạ.Tất nhiên Lâm Bội Sam biết vết son này là son môi của con gái, nhưng mà cô lại chưa từng dùng.Vậy đây là của ai, hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-rung-dong-duoc-khong/402774/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.