"Vú Trần, lại phải làm phiền vú rồi." Đổng Văn Văn vào đến cửa nhà họ Âu, nhìn thấy Vú Trần đang bận rộn lau chùi, cô từng hứa rời đi sẽ quay lại thăm vú ấy nhưng lại chưa từng thực hiện.
"Cô Đổng không phiền, cô tới tôi rất vui sao có thể thấy phiền." Vú Trần cầm lấy bàn tay Đổng Văn Văn mừng rỡ, rất lâu rồi chưa thấy cô ấy tới bà cứ nghĩ bọn họ đã kết thúc rồi.
"Sao không phải là phòng này?" Âu Thời Phong đem hành lý của Đổng Văn Văn vào trong phòng anh để, cô thắc mắc căn phòng cũ không phải ở rất tốt hay sao?
"Phòng này giường rộng hơn." Âu Thời Phong giọng nói chứa đựng đầy ẩn ý.
Dù sao bọn họ cũng ngủ sẽ ngủ chung, ở cùng một phòng sẽ tốt hơn, anh thấy chỗ mình là thỏa mái nhất, có lăn lộn cũng không sợ bị ngã. . Truyện Đô Thị
"Cũng đươc, vậy anh sang phòng kia đi." Đổng Văn Văn cả người nhức mỏi đi đến giường lớn lắm xuống, đuổi chủ cũ rời đi.
"Anh biết em hiểu ý anh." Anh tiến tới ngồi xuống bên cạnh, ngả người tới gần gương mặt mang theo nét tinh nghịch của cô.
"Em chỉ hiểu là anh đang muốn nhường phòng cho em." Đổng Văn Văn sợ anh lại động thủ với mình, nhanh chóng với lấy chiếc gối ở gần che lên trên cơ thể mình đề phòng.
"Xuống ăn cơm đã, anh đâu phải người thích bóc lột sức lao động của người khác." Hành động đáng yêu này của cô khiến anh buồn cười, cúi xuống nhấc bổng cả người Đổng Văn Văn cùng chiếc gối lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-xin-buong-tay/977258/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.