(( Mỵ Nhi))
Từ sau khi từ quán bar trở về, cô không dám lui tới đó lần nào nữa. Báo thù rất quan trọng nhưng cô không muốn chưa báo xong thù đã chết. Con quái vật to đùng kia làm sao có thể chui vào người cô cơ chứ, chưa kể cô còn là thân xữ nữ sẽ đau chết mất.
Ngày qua ngày cô vẫn không từ bỏ được, đau cũng có sao đâu. Thù không báo thì không được mà. Cô chịu được hết nhưng bây giờ điều quan trọng là đi đâu tìm hắn đây.
Tạm ỡ nhà nghỉ dưỡng để hồi phục năng lượng cái đã. Vậy nên cô trở nên ngoan ngoãn ỡ trong nhà. Ngoại trừ đi học ra thì toàn bộ thời gian cô đều ỡ nhà cũng không ra ngoài cùng Đan Đan nữa.
Cô thực sự sợ, rất sợ nữa là. Sống 15 năm trên đời cô không nghỉ sẽ có ngày làm cô sợ như vậy. Dù chưa từng thấy qua việc đó nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc vả lại cô còn chưa thể chấp nhận nổi thứ đáng sợ kia. Lần đầu tiên tận mắt nhìn vật đó của đàn ông mà còn sắp bị nó ăn thịt thì không hoảng sợ mới là lạ đó.
Nhưng dù có sợ đến đâu cũng phải chấp nhận thôi. Hắn ta là cứu tin duy nhất của cô là bùa hộ mệnh cho cần ôm chặt lấy. Phải cố gắng, cố gắng lên nào. Đã nhất quyết dù có chết cũng không được sợ. Nhắm mắt chút xíu sẽ qua ngay thôi mà.
Biết đâu hắn vì ăn chơi sa đọa đã sớm liệt mất rồi. Chỉ bị vật đó hành hạ vài phút sẽ qua ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-khong-chiu-buong-tay/614632/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.