Kể từ sau buổi tối hôm ấy Lưu Nhiên như thành con người khác, anh không còn cười nói với mọi người xung quanh nét mặt cũng chỉ duy nhất một biểu cảm, thói quen cũng thay đổi hoàn toàn chỉ có một thói quen duy nhất anh còn giữ là luôn mang tấm hình của Tiểu Bạch bên người.
- Lưu Nhiên…
- An Lạc sức khoẻ của em đang tiến triển tốt tế bào ung thư theo kết quả đã ngưng xâm lấn đến các tế bào khoẻ mạnh.
- Cám ơn anh bác sĩ Lưu
- Không cần cám ơn đây là trách nhiệm và bổn phận của anh.
- Có phải dạo này anh bận lắm không? Trông anh gầy đi nhiều
- Không sao, anh ổn.
An Lạc đương nhiên biết Lưu Nhiên nói thật hay nói dối, anh thay đổi ra sao cô đều nghe những vị bác sĩ và y tá kia nói. Xem ra việc Tiểu Bạch bỏ đi ảnh hưởng đến Lưu Nhiên rất nhiều, cô rất muốn nói cho anh biết rằng người mà anh ngày nhớ đêm mong đang ở đâu nhưng lại không thể.
- Lưu Nhiên, em xin lỗi
- Em làm gì mà phải xin lỗi anh?
- Vì em không giúp gì được cho anh, ngay cả việc liên lạc với cô ấy…
- An Lạc em biết không? Hôm nay là sinh nhật của cô ấy anh đã mua bánh kem chuẩn bị quà cho cô ấy cũng đã mua cả nhẫn để cầu hôn cô ấy - Lưu Nhiên nói rồi lấy từ trong túi áo của mình hộp nhẫn cầu hôn
- Nhưng mà xem ra Lưu Nhiên anh không có được hạnh phúc đó rồi, cô ấy đã rời xa anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-hut-la-chong-toi/378482/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.