Bữa cơm tối được dọn nên bàn, hai người cùng ngồi xuống bàn ăn nhưng chả ai nói với ai câu nào. Không khí ngột ngạt bao lấy cả phòng ăn, khiến cô có chút không thoải mái.
- Cô có gì muốn nói với tôi sao? - anh cất tiếng hỏi
- Ừm chuyện của chị hai tôi đã có tung tích chưa? - cô buông đũa rồi hỏi anh
- Vẫn chưa có tôi vẫn đang cố gắng tìm cô ấy.
Hai người đang nói chuyện thì quản gia từ ngoài chạy vào
- Thiếu gia, phu nhân ông bà chủ sang thăm hai người?
- Ba mẹ tôi sao? - anh cất tiếng nói, quản gia lắc lắc đầu miệng nói
- Là ba mẹ của phu nhân tới ạ
- Là ba mẹ của tôi sao? - cô hỏi lại bà quản gia
- Được rồi, tôi ra ngay đây - anh cất tiếng, bà quản gia cũng gật gật đầu rồi chuẩn bị trà mang ra
- Ba mẹ - cô đi đằng trước ra chào hỏi ba me, anh đi đằng sau
- Còn nhớ tới gia đình này sao? - mẹ cô cất tiếng
- Mẹ nói gì vậy? Con dù sao cũng mang họ Lâm mà - cô kiềm nước mắt mà trả lời bà Lâm, xem ra suy nghĩ của cô là đúng từ trước đến giờ trong mắt mẹ cô luôn chỉ có chị hai cô là Dinh An.
- Chị gái mất tích còn ở đây ăn uống ngon lành được sao, An Lạc con không thấy lo cho chị mình à?
- Sao mẹ biết là con không lo?
- Lo của con là ngồi đây ăn uống sung sướng, làm Dịch phu nhân sao?
- Bà à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-hut-la-chong-toi/276161/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.