Nói chuyện một hồi lâu cô cũng buông anh ra để anh trở về biệt thự còn cô thì ở lại nhà chính của Dịch gia.
- Anh về cẩn thận tới nhà rồi nhớ gọi cho em có nhớ không? - cô đưa anh xuống dưới lầu vừa đi vừa nói
- Anh biết rồi em lên nghỉ ngơi đi, anh về đây trưa mai sẽ qua đón em và bảo bối đi ăn.
An Lạc không nói gì chỉ mỉm cười gật gật đầu thấy bóng anh ra khỏi cửa Dịch gia cô mới quay người lên trên lầu nhưng cô chưa vội vào phòng mà quản gia đã chuẩn bị, An Lạc quay trở lại phòng của Dịch Thừa Dương hơi thở có chút nặng nề ngồi xuống giường.
Bà Dịch từ bên ngoài bước vào trong phòng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô
- An Lạc sao còn ở đây?
- Mẹ…
- Con không qua phòng bên kia sao? Bà ấy đang đợi con ở bên đó
Cô không nói gì chỉ gật gật đầu rồi qua phòng của bà Tôn
- An Lạc, ta còn tưởng con sẽ không ở lại
- Sao có thể chứ? Dù sao chúng ta cũng là ruột thịt lâu ngày mới gặp lại …
- Ta biết giữa chúng ta không thể một sớm một chiều mà thân thiết được, từng ấy thời gian xa cách sớm đã có khoảng cách.
- Tôn chủ… à không dì nói phải từng ấy thời gian trôi đương nhiên chúng ta không thể thân thiết ngay được nhưng con cũng sẽ cố gâng để chúng ta là gia đình.
Cứ như thế cả hai người mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-hut-la-chong-toi/2556555/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.