'hắn gọi, hắn thực sự gọi cho chị' trong đầu cậu không ngừng lập đi lập lại câu nói đó cũng như sự hoảng sợ chiếm cứ trong người cậu.
"Không phải em muốn méc chị em sao, tôi cho phép em nói tại sao lại không nói" vật nhỏ bị anh doạ đến mặt không còn giọt máu. Anh như biến thái không những không đau lòng mà còn thoả mãn ít nhất sau này trước mặt anh cậu sẽ không dám nhắc tới người khác nữa.
"Em yên tâm nếu em muốn nói chuyện của chúng ta với ai cứ việc nói với tôi, tôi sẽ cho em trực tiếp nói chuyện với họ" giọng anh tà mị lại ôn nhu nhưng lọt vào tai như đạo sét đánh đối với cậu vậy.
Cậu trân mắt nhìn hắn lời nói bị kẹt lại trong họng, mạch suy nghĩ của hắn khiến cậu theo không kịp. Không phải trong tình huống này hắn nên sợ hãi hay đại loại như áy náy sao tại sao hắn có thể nói thản nhiên đến vậy.
"Choáng váng rồi sao" anh giữ lấy cằm cậu áp sát người xuống không cho cậu tránh né, nhìn sâu vào mắt vật nhỏ trầm thấp lên tiếng.
"Từ trước đến nay chỉ cần là thứ tôi muốn dù trời có sập tôi cũng lấy cho bằng được, em nên nhớ kỹ điều này" nói rồi anh hôn lên môi cậu.
Nụ hôn lần này nhẹ nhàng không bá đạo như an ủi vật nhỏ đang bị anh doạ sợ.
"Nhưng tôi không muốn" nước mắt cậu rơi xuống, so sánh sức lực thì cậu như con cá nằm trên thớt mặt người xâu xé, cậu phản kháng có ích lợi gì.
Hắn và cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-re-dung-toi-day/652899/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.