Thiện Nhiếp giới thiệu một cách đơn giản cho cô, một vài người trong số đó ở cùng ký túc xá với hắn, một số khác là thành viên đội bóng rổ của trường, nhưng khi giới thiệu đến Hướng Thần hắn lại chỉ nói qua loa cho có, không chi tiết như những người khác.
Thật là một người nhỏ nhen
Nhưng Tô Vãn có thể nhìn ra được, hắn và Hướng Thần có lẽ là bạn cùng phòng.
Haha, Thiện Nhiếp ba năm qua thật là quá giày vò rồi, có một người tài giỏi hơn anh như vậy đè đầu cưỡi cổ cơ mà, càng nghĩ càng vui đến nỗi phát ra âm thanh.
“Hoàn Tử, sao em vẫn thích cười hềnh hệch như vậy.” Thiện Nhiếp khi nói chuyện không bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác, sao điểm này đã nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi nhỉ.
“Có thể vui vẻ là may mắn đấy.” Tô Vãn vặn lại.
“Lạc Viễn vẫn nói người ngốc có phúc của người ngốc.” Thiệp Nhiếp khinh bỉ nhìn cô.
Trong bữa tối, Tô Vãn lén liếc nhìn phản ứng của Hướng Thần, có điều, anh vẫn luôn im lặng ăn uống, không có bất kỳ phản ứng nào khác, cho dù những người khác nói cười ầm ĩ, anh cũng chỉ nhẹ nhàng lộ ra nụ cười.
Tô Vãn đã gặp anh ba lần, cũng gặp được ba con người khác nhau, vậy đâu mới là một “anh” chân thật nhất? Sau khi ăn uống xong, Tống Tư Phi quấn lấy cô, hỏi: "Không phải cậu vì lần tỏ tình trước mà nhìn trúng anh ấy rồi đấy chứ? Tớ thấy cậu ngắm anh ấy rất nhiều lần."
Cô có nhìn anh nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-rat-thich-em/1184481/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.