Sáng sớm ngày hôm sau, Khúc Nhạc bị tiếng chuông cửa liên tiếp đánh thức.
Khi nhàn rỗi ở nhà Khúc Nhạc duy nhất cảm thấy cao hứng chính là cảm giác có thể ngủ thẳng tới hừng đông, kết quả kế hoạch này đang thực hiện thì đã bị tiếng vang đột nhiên vang lên này phá ngang, anh mơ mơ màng màng cầm đồng hồ ở đầu giường lên, mới 7 h 10′, mịa nó, đứa nào không có mắt vậy!
Trong lúc nhất thời các loại uất ức, không cam lòng, bất bình của mấy ngày nay đều hóa thành phẫn nộ tràn đầy, anh tức giận hò hét nhảy xuống giường, cào cào đầu, 1 bước vọt tới cửa, mở cửa ra, “Mịa nó, là ai muốn chết hả………..”
Sau khi nhìn rõ người tới thì tiếng gầm rống giận liền đột nhiên biến mất, chỉ còn lại có kinh ngạc và hoang mang.
“Mấy người…….tìm ai?”.
Đổng Học Nguyên và mấy cảnh viên mặc đồng phục đứng ở cửa, nhếch khóe miệng miễn cưỡng cười cười, “Không ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhanh như vậy, xem ra Khúc tiên sinh rời giường bực bội thật đúng là không nhỏ”.
Nhìn cục diện này, Khúc Nhạc thầm nghĩ không ổn, lúc này hỏi: “Đổng cảnh quan, không biết các người tới là……… Chẳng lẽ vụ án của tôi có tiến triển?”.
Đổng Học Nguyên rút 1 điếu thuốc lá từ sau lỗ tai, đốt thuốc, ngậm ở miệng, phun ra khói thuốc, gãi cằm 1 chút, “Khúc tiên sinh, đi theo chúng tôi một chuyến?”.
Khúc Nhạc còn bị vây trong mơ màng khi mới vừa tỉnh ngủ, nhưng hiểu được chính mình không thể từ chối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-quy/1928246/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.