Khúc Nhạc không có người thân, coi như lợi thế duy nhất là mấy cậu, mấy chú ở xa, đừng nói giúp đỡ, lúc này không bỏ đá xuống giếng khiến anh xui xẻo hơn nữa thì anh nên cám ơn trời đất rồi.
Bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, Khúc Nhạc liên hệ đầu tiên vẫn là An Khúc.
Lúc An Khúc gió bụi mệt mỏi chạy chiếc Ferrari màu đỏ tới thì Khúc Nhạc đang buồn bực ngồi ở trong văn phòng cảnh sát, trên tay là một bộ còng tay, thật là chói lọi tới chói mắt.
Đi theo tới đương nhiên còn có một gã luật sư, sau đó là một loạt thủ tục và đàm phán, tới khi Khúc Nhạc hỗn loạn bị An Khúc kêu đứng lên thì đã là tối ngày hôm sau, bên ngoài sắc trời u ám, còng tay cũng được tháo ra.
Khúc Nhạc ngồi trên con xe Ferrari màu đỏ, nhất thời tinh thần tỉnh táo, mạnh mẽ vỗ vỗ ghế da mềm của chiếc xe, “Ôi, xúc cảm thật không sai, không hổ là hàng hiệu”.
An Khúc tà liếc Khúc Nhạc 1 cái, vẻ mặt nghiêm túc, “Về nhà rồi lại nói”. Vẻ mặt kia tựa hồ muốn nói, trở về lại tính sổ với ông.
Khúc Nhạc biến sắc, ngượng ngùng ngoan ngoãn ngồi.
Xe trực tiếp chạy tới biệt thự của An Khúc, Khúc Nhạc ăn bánh hành chiên thơm phức, đầy tay đầy miệng đều là dầu, An Khúc ở một bên giống con thú bị nhốt nôn nóng đi qua đi lại.
Sau một lúc lâu An Khúc rốt cục bùng nổ, “Lúc này ông thế nào cũng phải nói rõ ràng cho tôi, ông rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-quy/1928245/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.