Lâm Chí Cường tháo chạy, hắn chưa bao giờ nghĩ được hắn lại có thể chạy nhanh được như vậy, xung quanh không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng gió rít gào.
Hắn rất mệt, nhưng hắn không thể dừng lại, không được dừng lại.
Trong đầu luôn vang lên âm thanh thôi thúc hắn chạy, chỉ dẫn hắn chạy đến một nơi an toàn.
Hứa Luật không nghĩ ra tên oắt con này lại chạy được đến mức đó, chạy bán sống bán chết; đuổi theo hắn qua mấy con phố, cuối cùng đuổi đến trường học của hắn. Cô vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Đội trưởng Lý.
Hơn bốn giờ chiều, vẫn còn đang có tiết học, sân trường vắng bóng người.
Lâm Chí Cường cứ lao thẳng về phía trước, đôi chân hắn đã hoàn toàn mất hết cảm giác. Thế nhưng hắn vẫn chạy, chạy vào dãy phòng học, chạy lên thang lầu.
“Lâm Chí Cường …”
Hứa Luật cũng đuổi theo hắn lên tầng thượng, trông thấy hắn đang đứng ở trên bờ tường.
“Lâm Chí Cường, mau xuống đây!”
Hứa Luật cả người ướt đẫm mồ hôi, cô không ngờ tên oắt con lại có hành động này.
“Tôi … tôi giết người rồi!”, Lâm Chí Cường nhìn Hứa Luật, sắc mặt hoảng hốt, nước mắt rơi lã chã: “Tôi không muốn ngồi tù … tôi không muốn!”
“Tôi biết, cậu không cố ý!”, Hứa Luật thanh âm hòa hoãn, khích lệ hắn, động viên tinh thần hắn: “Cậu còn trẻ, đừng làm chuyện ngu ngốc!”
“Tôi nghĩ đến tự thú … nhưng …”, Lâm Chí Cường rơi vào trạng thái kích động: “Nếu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-phat-benh-roi-em-den-day/2731619/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.