Biên giới Myanmar. 
Một chiếc xe khách chạy dọc theo đường núi. 
Thẩm Tầm do xe xóc nảy mà tỉnh giấc, mở mắt nhìn qua cửa sổ thấy một dòng suối trong veo, từ trên núi nhìn xuống, ở nơi tảng đá có những bông hoa tuyết trắng nở rộ. Hai bên sườn núi xanh ngắt, núi non trùng điệp nhấp nhô. 
Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, xem thời gian, sắp đến rồi. 
Ước chừng 10 phút sau, một góc mái hiên 
lộ ra trong rừng cây. 
Xe chậm rãi dừng lại, Thẩm Tầm cầm theo balo, đi sau hai hành khách khác xuống xe. 
Nhà trọ bình dân 3 tầng, tấm biển bằng gỗ treo trước cửa ghi chữ "Nhà trọ Barton" lần lượt bằng tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Myanmar. 
Một người đàn ông tóc nâu mắt xanh đứng tựa vào khung cửa nhìn hướng Thẩm Tầm cười, thấy cô đến gần, anh bước tới ôm cô vào lòng, hôn má cô, "Đã lâu không gặp,cục cưng." 
"Đã lâu không gặp, Barton." Cô cũng bùi ngùi, "Cái ôm lần trước, vẫn còn ở Brazil." 
Trong khu rừng rậm của lưu vực sông Amazon, cô ôm Barton đang hôn mê bất tỉnh, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy dài. 
Đây là người đồng nghiệp đã từng kề vai chiến đấu với cô, cũng như là thầy của cô. 
"Nhìn đi, chữ tiếng Trung tôi viết giờ đây đã đến mức xuất thần nhập hóa rồi này." Barton giơ sổ đăng ký trong tay lên, "Tôi nên gọi em là Sara, hay là Thẩm Tầm?" 
"Anh thích cái nào thì gọi cái đó đi." Cô nhướn mày, ngửi thấy mùi cà phê, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-o-van-chi-nam/2705992/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.