Sáng sớm hôm sau, khi cô xách balo xuống lầu ăn sáng, Barton lộ ra kinh ngạc:" Không phải em nói sẽ ở lại hai ngày sao."
"Tạm thời nhận nhiệm vụ." Thẩm Tầm gật đầu, "Nhưng là ở địa phương, có dịp em sẽ trở lại."
"Chủ đề gì?Thuốc?" Barton nhìn cô.
Thẩm Tầm cắn bánh mì, chớp mắt nhìn anh ta, không đáp.
"Miệng khá nghiêm khắc." Barton mỉm cười.
Thẩm Tầm nhăn nhó:" Lão Đại, nhà trọ của anh là Giang Hồ, có tin tức hay manh mối gì nhớ nói cho em biết, để em làm lớn tin tức."
Barton nhìn cô lắc đầu bất lực, như thể đang cười nhạo sự nghịch ngợm của cô.
Khi họ chia tay, Thẩm Tầm không thể không bước tới ôm anh.
"Em sẽ đến thăm anh." Không biết vì sao mũi cô chua xót.
Barton xoa tóc cô và nhẹ nhàng đáp lại.
Khi bước lên xe, Barton đã ngăn cô lại, bước nhanh đến bên cạnh và đưa cho cô một thứ.
Cô nhận lấy, là một hộp thuốc lá bằng thép không rỉ.
"Quà cho em." Barton nói
Lúc này tài xế giục lên xe nên cô vội vàng cảm ơn rồi lên xe.
Khuôn mặt của Barton từ từ lướt qua cửa sổ xe. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng vào lúc đó, cô nhìn thấy đôi mắt xanh thẩm kia tựa hồ cực kỳ âm trầm, tựa hồ có ngàn vạn lời nói.
Cô kinh ngạc liếc nhìn cách đó không xa, có một bóng đỏ ở cửa nhà trọ.
Đó là Ngọc Nhi, cô ấy đang nhìn về phía này.
Ngay lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-o-van-chi-nam/2705991/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.