Em sinh cho bà ấy một đứa cháu nội là được.
Mạc Hân Vy nghe anh tỉnh bơ trả lời liền ném cho anh một ánh mắt cảnh cáo.
- Em không đùa với anh. Em muốn mua quà cho mẹ.
- Anh cũng đâu có đùa với em. Tầm tuổi bà ấy, chỉ mong có cháu ẵm bồng thôi.
- Là mẹ muốn hay là anh muốn hả.
- Cả hai. Nhưng anh chắc chắn một điều là mẹ muốn nhiều hơn cả anh.
- “...”
Vài ngày sau, chân của Mạc Hân Vy cũng đã lành hẳn, cô trở lại tập đoàn tiếp tục đảm nhiệm vị trí thư ký cho anh.
Cô cũng lên mạng xem những gợi ý để mua quà sinh nhật cho mẹ chồng. Đã mấy ngày trôi qua nhưng cô vẫn chưa hề ưng ý món nào cả. Cô ngồi rầu rĩ, tay vô thức di chuyển chuột trên màn hình.
Hoắc Minh Thần từ bên ngoài bước vào, thấy cô ngồi thẫn thờ liền lại gần hỏi.
- Thư ký Mạc, em làm gì mà ngồi thẫn thờ ở đó vậy?
Nghe tiếng anh, cô giật mình, vô thức hỏi lại.
- Hả, anh hỏi gì cơ?
- Anh hỏi em làm gì mà ngồi thẫn thờ ở đó vậy?
Mạc Hân Vy buồn chán đáp.
- À, em đang xem quà cho mẹ.
- Vẫn chưa ưng ý cái nào sao?
- Vẫn chưa.
Hoắc Minh Thần nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của cô liền phì cười.
- Tặng bà ấy một đứa cháu là được. Không phải sao? Không cần phải ngồi đây vắt óc suy nghĩ.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-o-day-che-cho-cho-em/2858195/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.