Hôm sau, Lưu Nguyệt rời khỏi Mạc gia từ sớm để qua Lưu gia xem tình hình của anh trai cô thế nào.
- Tiểu thư! - Thím Trương vừa thấy cô hốt hoảng chạy lại - Người về đúng lúc quá! Thiếu gia xảy ra chuyện rồi!
- Sao cơ? - Lưu Nguyệt ngạc nhiên - Anh ấy bị sao?
- Hôm nay thấy thiếu gia dậy muộn hơn bình thường, tôi đành lên phòng gọi thiếu gia dậy nhưng không thấy có phản ứng gì. Tôi cứ nghĩ thiếu gia chưa hết say nên vẫn ngủ. Nhưng linh cảm thấy có chuyện không hay, tôi vội lên lại lần nữa rồi vào phòng thiếu gia thì thấy...
- Thấy sao?
- Thiếu gia... - Có vẻ chuyện này hơi khó nói nên bà cứ ngập ngừng mãi - Thiếu gia... ngừng thở...
- Cái gì?
Lưu Nguyệt nghe xong thấy như sét đánh ngang tai. Cô vội vã chạy lên xem. Cô rờ cổ với mũi anh. Mặt cô chợt bình tĩnh lại.
- Thím chưa xem kĩ rồi! Chỉ là hơi thở yếu, mạch đập yếu nên khó nhận ra. Giờ thím nghe con sắp xếp. Giờ thím gọi cho bác sĩ riêng của con đi, Tử Hạ đó. Thím bảo cậu ấy đưa anh hai con đến nơi bí mật. Thím chỉ cần nói thế cậu ấy sẽ hiểu. Phần còn lại cậu ấy tự lo được. Con có việc phải đi bây giờ! Thím làm ngay giúp con!
- Dạ thưa tiểu thư!
Thím Trương vội vã làm theo những lời cô dặn. Sau khi xuống đến sảnh, cô gọi điện về cho chồng.
"Vợ gọi anh có chuyện gì đấy?"
- Nghe em nói! Nếu từ giờ đến mai em không về kịp, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756733/chuong-55.html