Ở đây có chuyện gì mà ồn ào vậy? Tất cả đều hướng ánh mắt về phía phát ra giọng nói. Đột nhiên cô gái đó đang từ quát mắng chuyển sang khóc nức nở chạy lại phía chủ nhân giọng nói kia:
- Anh... anh phải làm chủ cho em... Cô ta... cô ta hắt nước bẩn... lên người em... lại còn không xin lỗi... da em dễ nhạy cảm... chạm vào nước bẩn... nó ngứa...
- Rồi rồi! Nín nào! Anh sẽ đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé! - Lưu Hàn Thiên lau nước mắt cho cô ta rồi quay sang cô lao công kia. - Còn cô, mau xin lỗi cô ấy đi! Sau đó thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây cho khuất mắt tôi!
- Em là chủ ở đây, cớ gì em phải đi? - Cô lao công đó ngẩng đầu lên, cởi bỏ chiếc mũ trên đầu.
- Tiểu... Tiểu Nguyệt...
Lúc này Mạc Thuận đi vào. Anh bước nhanh đến chỗ cô. Vừa nhìn thấy mặt cô, anh vội nhíu mày lại:
- Vợ, em bị sao vậy? Mặt em thế nào thế kia? Anh lấy thuốc bôi nhé?
- Ủa? Mạc... Mạc Thuận?
Cô gái đó lên tiếng. Anh quay sang nhìn rồi nói:
- Là chị?
- Hai người quen nhau sao? - Lưu Nguyệt thắc mắc.
- Cô ta là... chị của... Lyly... - Mạc Thuận nói nhỏ - Mà mặt em có đau không?
- Em không sao! Cái này do "chị dâu" tương lai tặng em đó! Loading...
Lưu Hàn Thiên hết nhìn mặt cô rồi nhìn người yêu mình nói:
- Vậy là sao? Em đánh em ấy sao?
- Không có...
- Không sao đâu anh hai! Cũng tại em hắt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756727/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.