Hôm nay, Mạc Thuận nghỉ một buổi ở công ty để đến làm việc với cô. Anh vừa đến, ai cũng tủm tỉm cười rồi lảng ra chỗ khác làm, để cho Lưu Nguyệt đứng một mình ở đó.
- Vợ yêu, anh đến làm với em nè!
- Bỏ giọng đó đi, ai mướn anh đến? - Lưu Nguyệt vừa làm vừa nói.
- Anh chỉ muốn ở cạnh em thôi mà! Bà xã đại nhân sẽ không nỡ đuổi anh về đâu nhỉ? - Vừa nói anh vừa trưng ra bộ mặt đáng thương với cô.
- Hết nói nổi anh. Vậy ra kia giúp em pha cà phê đi.
- Ok!
Mọi người đang làm việc vui vẻ thì đột nhiên một nhân viên nói nhỏ:
- Này mọi người, hình như vị khách kia đang khóc hay sao á? Từ trước tới giờ chưa thấy ai đến quán mình lại như vậy cả!
Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía nhân viên đó chỉ. Đúng là có một cô gái đang ngồi khóc gần cửa sổ. Lưu Nguyệt nhìn một lúc chợt à lên một tiếng:
- À, đó là nhân viên ở tập đoàn T.N nhà tôi mà! Trước cô ấy là nhân viên thân thiết với tôi đó. Chắc cô ấy đang gặp chuyện gì đó.
Nói dứt lời, cô liền đứng dậy đi lại gần cô gái đó. Mạc Thuận thấy thế cũng đứng dậy đi theo.
- Chị Hạ? Là chị Hạ phải không?
Lưu Nguyệt vỗ vai cô gái ấy rồi nhẹ nhàng hỏi. Cô gái ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt trở nên sững sờ:
- Lưu... Lưu tổng...?
- Đúng rồi! Là em đây! - Lưu Nguyệt ngồi đối diện với Hạ Tuyết. - Chị có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756726/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.