Đã nửa năm Bạch Vũ làm ở quán Lưu Nguyệt. Tuy có phần lộ liễu nhưng những hành động cho thấy cậu để ý cô, Lưu Nguyệt không hề biết.
Cùng nửa năm đó, Mạc Thuận cũng không hề xuất hiện ở quán cô hay bất kì nơi nào trong thành phố. Điều này đã khiến cô để ý và thắc mắc. Thỉnh thoảng cô vẫn đến Mạc gia thăm Mạc lão gia và Mạc phu nhân nhưng không gặp anh ở đó. Trong lòng cô dấy lên chút lo lắng và trong đầu bắt đầu suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Nhưng rồi công việc cũng khiến cô quên đi chuyện này.
Một hôm, Bạch Vũ đến làm muộn. Cậu vội vàng chạy vào thay đồ rồi ra làm công việc của mình. Mọi chuyện có vẻ bình thường cho đến khi nghỉ trưa, mọi người cùng ăn trưa.
Lưu Nguyệt đang đùa với nhân viên của mình chợt nhận ra mắt của Bạch Vũ khác thường. Bình thường mắt của cậu có màu xanh lá nhưng hôm nay lại có màu nâu thẫm. Cô định lên tiếng hỏi nhưng sự quen thuộc hồi đó khiến cô khựng lại. Cô bắt đầu nghi ngờ về con người Bạch Vũ.
Từ hôm đó Lưu Nguyệt để ý cậu nhiều hơn. Và cô ngạc nhiên khi nhận ra những thói quen của cậu giống hệt ai đó. Rồi cô nhớ lại thời gian cậu xin nghỉ vừa khớp với thời gian Mạc Thuận đến quán cô. Thời gian anh biến mất cũng vừa khớp thời gian Bạch Vũ làm việc ở quán cô. Nhưng cô không nói gì mà chỉ chờ ngày sự thật rõ ràng...
Một ngày như mọi ngày...
Bạch Vũ vẫn chưa biết cô đã nhận ra những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756718/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.