Anh hai, anh đừng giận nữa được không? Em cũng đâu có ý bênh anh ta đâu! Chỉ là em không muốn anh có thái độ như vậy không chỉ riêng với anh ta mà cả với người khác nữa.
- Tại sao anh không được vậy chứ?
- Một tổng tài phải luôn điềm đạm...
- Rồi rồi! Em nói y như ba vậy!
- Giờ hết giận chưa?
- Rồi!
- Rồi thì đi ăn!
...
Sáng hôm sau.
Hôm nay đột nhiên cô bồi bàn mà Lưu Nguyệt thuê có việc gia đình ở quê nên xin nghỉ việc. Công việc bỗng trở nên nhiều hơn. Cô chẳng còn cách nào khác đành dán tờ tuyển nhân viên ngoài cửa.
Cũng từ hôm đó, ngày nào Mạc Thuận cũng đến quán cô uống cà phê. Cô biết ý của anh nhưng cô không thể đuổi anh trước mặt bao nhiêu người cả.
Một hôm, như mọi ngày, anh đến gọi li cà phê, rồi vừa ngồi uống vừa ngắm cô làm việc. Uống xong, anh đến thanh toán. Trong lúc chờ cô tính tiền, anh lên tiếng:
- Quán em tuyển nhân viên đúng không?
- Anh hỏi làm gì?
- Anh muốn xin vào làm được không?
Lưu Nguyệt vô cùng ngạc nhiên. Chắc có ý gì đây.
- Anh làm được không?
- Sao không chứ?
- Tôi không tin. Đồ đạc ở đây tôi mua rất nhiều tiền. Tôi không muốn chúng bị vỡ.
- Anh chỉ muốn đi làm thôi. Hỏng anh đền. Anh cũng không cần lương đâu.
- Thôi, tôi không cần. Anh làm tổng tài không sướng sao mà phải đi làm bồi bàn chứ?
- Vì đam mê thôi mà!
- Làm ơn! Đừng nghĩ tôi không biết ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756717/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.