Lưu Nguyệt từ từ mở mắt. Cô chợt nhận ra cả tay và chân mình đều bị trói. Miệng bị dán băng dính. Cô nhìn xung quanh. Hình như đây là một căn nhà làm bằng gỗ bị bỏ hoang bởi đồ đạc xung quanh đều bị vỡ hoặc gãy. Có vẻ trời vẫn tối. Ánh trăng mập mờ xuyên qua các khe hở giữa những tấm gỗ.
Cô nhớ lại lúc cô chuẩn bị ra đến cửa siêu thị. Có kẻ nào đó đã đánh ngất cô rồi đem cô tới đây. Đây là bắt cóc tống tiền hay là để trả thù đây? Nói đến thù, chỉ có một người duy nhất mang thù oán với cô thôi. Chính là Lyly. Bởi từ trước đến nay, cô chưa gây thù oán với ai, kể cả trong thương trường, ngược lại mọi người lại yêu mến, kính trọng cô là đằng khác. Còn tống tiền, chắc có thể ảnh hưởng tới cả Mạc Thuận nữa. Cả hai đều là người giàu có mà. Chắc do xui cô mới đụng phải bọn bắt cóc tống tiền này.
Trấn tĩnh lại bản thân lần nữa. Lưu Nguyệt cố gắng tìm lại những kĩ năng thoát thân mà cô đã học được. Hiện tại cô cần một thứ gì đó thật sắc để có thể thoát khỏi sợi dây trói này. Nhưng tối quá, cô không nhìn được gì hết. Đã vậy, không nhìn được thì phải mò.
Cô lăn lội khắp phòng để có thể tìm được một vật nào đó thật sắc. Biết sẽ bị thương nhưng thà thương một chút còn hơn bị nhốt ở đây. Lưu Nguyệt lăn nhiều đến mức đã thấm mệt, cả người lấm lem bụi bẩn mà vẫn không thấy được thứ cần tìm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756706/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.