Ăn xong, Lưu Nguyệt đưa San San về biệt thự của mình rồi mới về nhà riêng kia. Vừa về đến nơi, cô đã bắt gặp ánh mắt sát khí của Mạc Thuận. Cô cảm thấy có gì đó không ổn nên lảng về phòng mình.
- Đứng lại!
Mạc Thuận vẫn ngồi ở ghế gọi cô.
- Có chuyện gì không?
- Cô còn hỏi tôi có chuyện gì?
- Ai biết tôi có chuyện gì với anh chứ?
- Có lẽ tôi chưa cảnh cáo cô không được làm gì gây tổn thương tới Lyly nhỉ?
Ra là vậy. Chắc chắn sau khi bị cô trừng trị, cô ta đã về mách với Mạc Thuận nên giờ anh đang tức giận như vậy.
- Nếu anh cảnh cáo hoặc chưa cảnh cáo thì có làm sao? Cô ta làm sai thì phải chịu hậu quả chứ.
- Chứ không phải do cô ghét cô ấy từ đầu sao? Có thù hằn gì có thể giải quyết riêng chứ tại sao cô lại đánh mắng cô ấy ở chỗ đông người? Cô có biết cô làm cô ấy tổn thương đến mức nào không?
Cái quái gì vậy? Đã thù hằn còn giải quyết riêng một góc không được giải quyết ở chỗ đông người sao? Với lại cái gì mà tổn thương? Chắc cô ta thêm gia vị vào câu chuyện này rồi nhỉ? Lyly, có lẽ một cái tát chưa đủ cho sự dẻo mồm của cô nhỉ?
- Vậy anh có biết câu chuyện đằng sau không mà vội kết tội tôi nhanh vậy?
- Có phải cô và Lyly gặp nhau ở một quán ăn nhanh đúng không?
- Đúng.
- Rồi cô mắng chửi cô ấy là kẻ thứ ba chen chân vào hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756697/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.